“Vậy cậu có quay lại không?” Cây Cao hỏi. … Ngày thứ mười một Ngải Bảo hôn mê, tình trạng sức khỏe của em đã ổn định, chỉ là ý thức vẫn chưa quay về. Bác sĩ đã chuyển Ngải Bảo ra khỏi phòng ICU, bây giờ Nghiêm Đường đến thăm Ngải Bảo là có thể ngồi bên cạnh em, đắp chăn cho em. Giáo sư Tăng và dì Trương đều biết chuyện Ngải Bảo bị ngã từ trên cao. Hai người họ không trách Nghiêm Đường trông coi không cẩn thận, tình trạng suy sụp và tuyệt vọng của Nghiêm Đường trong mấy ngày đầu đã khiến họ không nỡ nói thêm gì nữa. Xảy ra chuyện như vậy, người bị tổn thương nhiều nhất có lẽ là Nghiêm Đường. Giáo sư Tăng và dì Trương vốn định đến bệnh viện thăm Ngải Bảo, hai người họ ở cùng Ngải Bảo lâu như vậy, tình cảm đương nhiên là sâu đậm. Đặc biệt là giáo sư Tăng đã dạy dỗ Ngải Bảo gần một năm, bà vừa nghe Nghiêm Đường nói chuyện này thì lập tức rơi nước mắt. Nhưng Nghiêm Đường khuyên can, anh nói Ngải Bảo hiện giờ cần tĩnh dưỡng. “…Tình hình sau này phụ thuộc vào ý chí của chính bệnh nhân.” Bác sĩ nói với Nghiêm Đường. Nghiêm Đường gật đầu, anh ngắm Ngải Bảo trên giường, ánh mắt không hề xê dịch. Ý của bác sĩ rất rõ ràng. Nếu trong hai tuần theo dõi mà Ngải Bảo không tỉnh lại, vậy thì có lẽ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. Khả năng cao là trở thành người thực vật. Hôm nay đã là ngày thứ mười một, còn ba ngày nữa, Ngải Bảo có tỉnh lại không? Nghiêm Đường cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ay-biet-bay-du-du/2761749/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.