🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nơi ông Ngải ở cách chỗ Nghiêm Đường và Ngải Bảo đang ngồi một đoạn khá xa.

Không biết đứa trẻ chân tay ngắn ngủn này làm sao mà đi đến được đây.

Nghiêm Đường ăn uống gì cũng nhanh, một cốc trà sữa nóng mấy chốc đã bị anh uống cạn.

Anh cầm cốc rỗng, nhìn Ngải Bảo vẫn đang cố gắng hút trà sữa.

Đối với trẻ con, cốc trà sữa hơn năm trăm mililit này không hề ít, Ngải Bảo cố gắng rất lâu mới chỉ uống được một nửa.

Ngải Bảo uống rồi uống, rồi dừng lại.

Em thở ra một hơi nóng hổi ngọt ngào, chép miệng, thưởng thức vị ngọt trong miệng.

Nghiêm Đường thấy Ngải Bảo đột nhiên dừng lại không uống nữa, cảm thấy hơi kỳ lạ.

“Em bị bỏng à?” Nghiêm Đường hỏi.

Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường, chớp đôi mắt to của mình.

“Ngải Bảo, em bị bỏng à?” Nghiêm Đường hỏi lại một lần nữa.

Lần này Ngải Bảo nghe hiểu.

Em lắc đầu: “Em không bỏng ạ!”

“Ngải Bảo mệt ạ!” Ngải Bảo nói rồi “bịch” một tiếng dựa vào ghế, mắt lim dim, khuôn mặt tròn trịa đầy vẻ khoan khoái.

Em nói hơi ngọng, câu chữ không được rõ ràng.

Nghiêm Đường nhìn dáng vẻ thoải mái của đứa trẻ này, không nhịn được bật cười.

“Uống trà sữa mệt à?” Anh hỏi.

Ngải Bảo chép miệng, trả lời: “Vâng ạ!”

Đứa trẻ này bảy tuổi, không còn nhỏ, nhưng Nghiêm Đường luôn cảm thấy đứa trẻ trước mặt luôn mang theo một vẻ ngây ngô.

Không chỉ là giọng nói nũng nịu, líu ríu, mà còn vì đôi mắt tròn xoe của em khiến Nghiêm Đường luôn cảm thấy không khác gì những em bé sơ sinh còn nằm trong tã lót, đều rất…

Nghiêm Đường mười bảy tuổi không nghĩ ra được nên miêu tả thế nào.

“Anh Nghiêm Nghiêm, có mệt không ạ?” Ngải Bảo nghiêng đầu, tò mò hỏi.

Nghiêm Đường thoáng chốc đã uống hết một cốc trà sữa to đùng, Ngải Bảo nhìn cốc rỗng, cảm thấy anh Nghiêm Nghiêm siêu thật đấy, ngay cả ba em còn không thể một hơi uống hết cốc trà sữa to như vậy.

“Anh không mệt.” Nghiêm Đường lắc đầu.

Uống một cốc trà sữa có gì mà mệt?

Ngải Bảo không hiểu: “Tại sao ạ?”

Em giơ hai bàn tay mũm mĩm của mình ra, vỗ vào cốc trà sữa trong lòng: “Nó to ơi là to!”

Nghiêm Đường nhìn cốc trà sữa trong lòng Ngải Bảo, miệng cốc sắp to bằng cả khuôn mặt em, nhất thời không nói nên lời.

Cốc trà sữa này đối với trẻ con dĩ nhiên là to, nhưng đối với anh thì chẳng là gì.

Nghiêm Đường suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Bởi vì anh lớn hơn em rất nhiều tuổi, miệng anh to hơn em, dạ dày cũng to hơn em, cho nên anh có thể dễ dàng uống hết trà sữa.”

Ngải Bảo bé nhỏ nhìn Nghiêm Đường to lớn oa một tiếng.

“Vậy Ngải Bảo…” Ngải Bảo dang hai tay ngắn của mình ra, kéo thành một đường thẳng dài, “Cũng có thể, to như thế này không ạ?”

Nghiêm Đường nhìn bàn tay Ngải Bảo duỗi thẳng tắp, suýt nữa không nhịn được bật cười.

Nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế.

Dù sao thì khi hỏi câu đó, đứa trẻ này rất nghiêm túc.

“Chắc là được.” Nghiêm Đường đáp, “Chắc là có thể lớn từng này.”

Ngải Bảo vui vẻ hẳn lên.

“Vậy lớn rồi, có phải ngày nào cũng vui vẻ không ạ?” Ngải Bảo lại hỏi.

Nghiêm Đường sửng sốt.

Trên khuôn mặt còn non nớt của anh hiện ra vẻ bối rối.

“Ý em là sau khi trưởng thành, có phải ngày nào cũng sẽ vui vẻ không à?” Nghiêm Đường lặp lại câu hỏi của Ngải Bảo.

Ngải Bảo gật đầu: “Vâng ạ!”

Nghiêm Đường gãi đầu.

Anh không giỏi trả lời những câu hỏi kiểu này.

Nghiêm Đường ăn nói vụng về, lại không thích qua loa cho xong chuyện.

Nghiêm Đường nghĩ mãi, không biết nên trả lời đứa trẻ trắng trẻo mũm mĩm trước mặt này như thế nào.

Lớn lên có gì vui?

Lớn lên chẳng có gì vui cả.

Sau khi trưởng thành, sẽ phát hiện ra bộ mặt thật của rất nhiều chuyện, thế giới trước mắt sẽ từ những bụi cây thấp bé thời thơ ấu biến thành một khu rừng cao lớn.

Sẽ rất mông lung, không biết sau này nên làm gì, sẽ rất đau khổ, có rất nhiều chuyện không hay đang ập đến.

Lớn lên là năm tháng không còn chậm rãi và dịu dàng như trước, không còn bài hát ru đưa người ta vào giấc ngủ.

Nó biến thành một cây roi, một con dao, “xoẹt” một tiếng, trái tim người ta vỡ thành từng mảnh.

Nghiêm Đường muốn nói với đứa trẻ mũm mĩm trước mặt này rằng lớn lên chẳng tốt chút nào, không vui vẻ gì hết.

Nhưng anh lại cảm thấy như vậy không phù hợp.

Những lời đó loanh quanh trong miệng Nghiêm Đường một vòng, rồi bị anh nuốt xuống.

Anh nhớ đến đứa trẻ mềm mại trước mặt là một đứa trẻ có khiếm khuyết về trí tuệ, đối với Ngải Bảo, có lẽ sự trưởng thành là một điều còn lạnh lẽo và tàn nhẫn hơn.

Nghiêm Đường mười bảy tuổi không nỡ.

Anh im lặng hồi lâu mới nặn ra được một câu: “Vậy lúc nhỏ, ngày nào cũng vui vẻ à?”

Nghiêm Đường hết cách, đành ném vấn đề lại.

Ngải Bảo lắc đôi chân mập mạp của mình, không chút do dự gật đầu: “Vâng ạ! Lúc nhỏ, ngày nào cũng vui ơi là vui nha!”

Ngải Bảo nở một nụ cười thật tươi.

Nghiêm Đường ngẩn người, anh nhìn đứa trẻ ngây ngô trong sáng trước mặt, không biết nên nói gì.

Đi lạc khỏi gia đình, làm sao có thể coi là vui vẻ được chứ?

Trẻ con bình thường không khóc lóc om sòm đã may mắn lắm rồi, mà đứa trẻ mũm mĩm này lại như bị tước đi nỗi buồn bẩm sinh, trên khuôn mặt núng nính chỉ có nụ cười rạng rỡ.

“Ngải Bảo ngày nào cũng vui ạ!” Ngải Bảo vui vẻ nói.

Nghiêm Đường lại gãi gáy mình.

“Vậy thì hay rồi.” Anh nói một cách khô khan, “Ngày nào cũng vui là hay lắm rồi.”

Ngải Bảo tưởng Nghiêm Đường đang khen mình.

Em càng vui hơn: “Vậy lớn lên, có phải ngày nào cũng vui vẻ không ạ?”

Ngải Bảo lại hỏi câu này.

Nghiêm Đường im lặng.

Anh nhìn đứa trẻ đang ngẩng đầu hỏi mình.

Mắt em sáng long lanh như chứa đựng những vì sao lấp lánh.

“…Anh không rõ lắm.” Khoảng vài phút sau, Nghiêm Đường mới lên tiếng, “Lớn lên sẽ có những chuyện không vui, cũng sẽ có những chuyện vui. Ngày nào cũng vui vẻ là một chuyện rất khó… Có người trên con đường trưởng thành sẽ dần dần mất đi khả năng vui vẻ.”

Ngải Bảo nghiêng đầu.

Nghiêm Đường cảm thấy hình như em nghe hiểu, lại cảm thấy hình như em không hiểu ý mình.

Ngải Bảo chép miệng: “Vâng ạ!”

Em đưa ra một câu trả lời không rõ ràng.

Sau đó, Ngải Bảo ném vấn đề đó ra sau đầu giống như một đứa trẻ vứt bỏ món đồ chơi mình không còn hứng thú nữa, cúi đầu tiếp tục thưởng thức cốc trà sữa ấm nóng trong lòng.

Nghiêm Đường nhìn hai má phồng lên theo động tác hút trà sữa của em.

Không hiểu sao, Nghiêm Đường rất muốn vươn tay véo thử một cái.

Cảm giác chắc chắn rất tuyệt.

Nhưng bây giờ, anh và đứa trẻ trước mặt này không thân, họ chỉ mới gặp nhau hơn một tiếng đồng hồ.

Lát nữa, ba của Ngải Bảo đến, họ sẽ phải chia tay.

Nghiêm Đường nhìn chăm chú đứa trẻ đang cần mẫn hút trà sữa.

Mái tóc xoăn của Ngải Bảo rủ xuống từng lọn, khiến Nghiêm Đường vô cớ nhớ đến cừu con.

Nhưng đứa trẻ này chắc là một chú cừu con mập mạp ngày nào cũng vui vẻ.

Lúc này, Nghiêm Đường mười bảy tuổi và Ngải Bảo bảy tuổi, đều không ngờ rằng…

Mười năm sau, Nghiêm Đường hai mươi bảy tuổi và Ngải Bảo mười bảy tuổi lại ngồi ở vị trí này, mỗi người một cốc trà sữa nóng hổi.

Dù cho trong mười năm, Nghiêm Đường và Ngải Bảo không hề xuất hiện trong cuộc đời của nhau.

Họ một mình đối mặt với những điều tốt lẫn điều xấu, một mình trưởng thành trong thế giới khác nhau.

Nhưng mười năm sau, Ngải Bảo sẽ nghển cổ hỏi Nghiêm Đường: “Nghiêm Nghiêm, trà sữa của anh có vị gì thế ạ?”

Em quàng chiếc khăn hình vịt vàng mà Nghiêm Đường mang cho, nó làm tôn lên nước da trắng hồng.

Nghiêm Đường rất biết ý, đưa trà sữa của mình cho Ngải Bảo nếm thử.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.