Trong đêm tối tĩnh mịch, năm bóng người hối hả bước nhanh vào Ngự Long cung nơi hoàng đế nghỉ ngơi. Viên dạ minh châu được khảm vào tường tỏa ánh sáng mờ mờ ảo ảo, soi rõ trên chiếc giường rộng lớn bên cạnh, một nam tử đang nhắm mắt nhíu mày trông rất thống khổ, khuôn mặt anh tuấn giờ tái nhợt, trán đầy mồ hôi.
Mà bên cạnh giường là ba nam nhân trạc tuổi tứ tuần, vẻ mặt căng thẳng đang quỳ gối cúi thấp đầu, thân thể run rẩy không ngừng. Vừa thấy La công công và Mạc Chiêu Huân cùng với ba người nữa bước vào thì quay sang làm lễ với Mạc Chiêu Huân và Tịch Khuyết.
“Hoàng huynh sao rồi?” Mạc Chiêu Huân gấp rút hỏi.
“Khởi bẩm vương gia, độc mà hoàng thượng trúng là một loại cổ độc của Lang tộc cổ xưa có tên là Lang Hỏa Tâm, cổ độc này đã có từ rất xa xưa và….” một trong ba vị thái y run rẩy lên tiếng, giọng nói nghẹn lại.
“Làm sao?” Mạc Chiêu Huân nghe vậy mặt càng chuyển qua xanh mét, lo lắng hỏi.
“Không hề có giải dược” Dạ Nguyệt tốt bụng tiếp lời của vị thái y đang sợ đến tái mét mặt mũi đó.
Mạc Chiêu Huân nghe được tin sét đánh, khuôn mặt từ xanh chuyển qua trắng bệch, không thể tin được loạng choạng vịn vào bàn: “Thật sự không có giải dược?”
Dạ Nguyệt và Hách Liên Tử Y nhìn nhau rồi quay qua nhìn Mạc Chiêu Huân lắc đầu.
Tịch Khuyết vẻ mặt âm trầm, khí lạnh tản ra quanh thân, có thể thấy giờ phút này hắn cũng cảm thấy rất tức giận: “La công công, tại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-muon-tron-sao-bao-boi/76466/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.