Chiếc xe ngựa lao nhanh trên con đường núi nhỏ hẹp. Bầu trời tối đen như mực, vầng trăng khuyết như ẩn như hiện cũng không thể chiếu sáng được vạn vật bên đường đi, các vì sao cũng bị che phủ bởi những tầng mây đen ngòm.
Thỉnh thoảng xe ngựa xốc nẩy làm lay động màn che trên xe, để lộ ra hình dáng của năm người đang ngồi an tọa bên trong, không khí một mảnh trầm mặc.
"Còn bao lâu nữa thì đến?" giọng nam trầm ấm vang lên xua đi không khí tĩnh mịch bên trong.
"Sắp đến rồi" giọng nữ lười biếng đáp lại.
"Hừ!" giọng nữ khác hừ lạnh, khó chịu nói: "Nếu đã tỉnh thì ngươi nên tự mình ngồi đi"
"Ta vẫn còn buồn ngủ. Tỷ, đến thì tỷ gọi muội nha" nói rồi quay đầu trốn vào trong lồng ngực của người nào đó.
"Khuyết ca ca, huynh nuông chiều nàng ta quá đáng" Chiêu Hoàng quận chúa tức giận xoắn khăn tay nhìn hai người ngồi đối diện. Nàng ta là đang cố tình ra oai với nàng sao?
Tịch Khuyết không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cho người đang nằm trong lòng mình dễ ngủ. Thật ra Dạ Nguyệt không thích ngồi xe ngựa, lúc trước đi với Hách Liên Tử Y nàng luôn bị chóng mặt đau đầu, bây giờ cũng chẳng hơn là bao nhiêu. Nhưng không hiểu sao nằm trong lòng sư phụ nàng lại cảm giác không còn bị xốc nẩy nhiều nữa, cho nên nàng nhất quyết quăng bỏ ba cái luân thường gì đó mà bám dính trong lòng sư phụ mình, hơn nữa đường đi đến vách Biệt Dương dài đằng đẵng, nàng mới không ngu mà tự hành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-muon-tron-sao-bao-boi/76467/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.