🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Editor: Gấc.

Kỹ năng thí nghiệm của Lâm Lạc tệ đến mức nào?

Chu Manh Manh và Lý Lam biết rất rõ.

Đối với những thí nghiệm cần một người hoàn thành, tất cả các bạn học trong lớp đều làm xong và rời đi, mà Lâm Lạc thì có khi chỉ mới làm được một nửa, cuối cùng hai người chỉ có thể làm cùng cô.

Năm nhất và năm hai có rất nhiều thí nghiệm cá nhân, năm cuối hầu hết là thí nghiệm nhóm, vậy nên Lâm Lạc mới được giải phóng.

Nghĩ đến nhiều chuyện trong quá khứ, Chu Manh Manh và Lý Lam rất không yên tâm khi để Lâm Lạc làm thí nghiệm một mình, buổi trưa ăn cơm ở căng tin gặp được Chu Sầm, cố ý nhờ cậu ấy giúp để ý Lâm Lạc.

Chu Sầm đồng ý ngay lập tức.

Lâm Lạc đứng bên cạnh, hơi xấu hổ, cô tạm biệt Chu Sầm, sau đó kéo hai người ra khỏi căng tin.

“Hai cậu nể mặt mình một chút đi, đừng nhắc đến chuyện mất mặt của mình trước đây với người khác được không?”

Chu Manh Manh ung dung nói: “Cậu ấy không phải bạn trai cậu, biết chuyện xấu hổ của cậu thì biết thôi, không sao cả.”

Lý Lam bổ sung: “Hơn nữa, lúc bọn mình làm thí nghiệm với cậu ấy, toàn là cậu ấy hoàn thành thí nghiệm một mình mà?”

Lâm Lạc không còn gì để nói, cô cắn môi, xua tay nói: “Không nói nữa, mình tới phòng thí nghiệm làm thí nghiệm đây.”

Chu Manh Manh kéo tay cô, nhíu mày: “Cậu không ngủ trưa một lát à?”

Lâm Lạc vội vàng về phòng thí nghiệm, cô cười nói: “Không được.”

Giang Vân Cảnh ăn cơm trưa xong, quay về phòng khám bắt đầu phối thuốc, động tác của anh rất thành thạo, vẻ mặt tập trung cẩn thận.

Điện thoại bị anh bật chế độ im lặng, có người gọi đến chỉ rung chứ không đổ chuông.

Cho nên khi có cuộc gọi đến, điện thoại rung tới rung lui mấy lần, Giang Vân Cảnh mới nhận ra. Anh nhíu mày cầm điện thoại lên, liếc qua tên trên màn hình, không hiểu sao trong lòng thấy hơi hoảng.

Vừa nghe máy, giọng nói ấm ức của Lâm Lạc đã vang lên: “Sao bây giờ anh mới nghe máy?”

Ánh mắt Giang Vân Cảnh tối sầm, giọng điệu hơi gấp gáp: “Làm sao vậy?”

Trong điện thoại chỉ có sự im lặng và tiếng hít thở như có như không của đối phương.

Lâm Lạc dừng một lát, rồi mới chậm rãi nói: “Em hỏi anh nhé… Nếu mặt em bị biến dạng, anh có cần em nữa không?”

Cô hỏi rất nghiêm túc, rất nghiêm túc.

Tim Giang Vân Cảnh đột nhiên rơi xuống, anh biết Lâm Lạc sẽ không vô duyên vô cớ hỏi câu hỏi như vậy, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Trong giây lát, rất nhiều suy nghĩ phức tạp trộn vào nhau, nỗi lo dưới đày lòng càng nặng nề hơn.

Anh cầm lấy chìa khoá xe trên bàn, khoá cửa, vừa đi ra bãi đỗ xe vừa hỏi: “Lâm Lạc, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì được không?”

Lâm Lạc nghe được tiếng động ở đầu bên kia, cô vội vàng trả lời: “Không có chuyện gì, em chỉ hỏi thôi. Anh định tới tìm em à? Em thật sự không sao…”

Càng nhấn mạnh càng làm người ta không yên tâm.

Giang Vân Cảnh xoa ấn đường, chịu đựng hít một hơi thật sâu: “Ừ. Anh đến ngay đây.”

Buổi trưa, đường xá không đông đúc lắm, lái xe chưa đến mười phút đã tới cửa Nam của đại học N, toà nhà thí nghiệm của khoa hoá học chỉ cách cửa Nam vài bước chân.

Giang Vân Cảnh chạy nhanh đến tòa nhà thí nghiệm, ánh mắt tùy ý nhìn thoáng qua, phát hiện Lâm Lạc co ro trong góc.

Cô ngồi xổm ở chỗ đó, đáng thương tội nghiệp, tựa như một con thú nhỏ không nhà để về, ánh mắt dại ra, vẻ mặt uể oải.

Thậm chí còn chẳng nghe thấy tiếng anh bước đi.

Giang Vân Cảnh dừng lại trước mặt cô, thấp giọng gọi: “Lâm Lạc.”

Nghe thấy tên mình, Lâm Lạc mới chú ý tới cái bóng trước mặt, cô đứng dậy theo bản năng, còn vô thức giấu tay ra sau lưng.

Lâm Lạc gượng cười: “Đã nói không sao rồi, anh tới làm gì… Có phải anh nhớ em đến mức không chịu nổi không?”

Giọng điệu của cô không hề vui vẻ, hoạt bát, trẻ trung năng động như ngày thường.

Ánh mắt sắc bén của Giang Vân Cảnh cẩn thận nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới.

Lâm Lạc li3m môi, ánh mắt né tránh, cô lùi về phía sau một bước, người còn nghiêng sang bên trái.

Giang Vân Cảnh vẫn thấy được một vệt đen ở dưới vạt áo bên trái của cô, không lớn, nhưng rất rõ ràng trên áo màu trắng.

Anh thầm thở phào, trước đó có đoán được một chút, bây giờ nhìn thấy người không sao là đủ rồi, giọng điệu của anh trở nên dịu dàng hơn: “Em làm đổ thứ gì lên người à?”

Vành mắt Lâm Lạc lập tức đỏ lên, ánh nước hiện lên trong đôi mắt đen nhánh, giọng cô dần nghẹn ngào: “Axit… May mà em phản ứng nhanh, nếu không sẽ bắn lên mặt…”

Nước mắt chỉ cần chảy xuống là không thể kiềm được nữa, cô định nâng tay lên lau nước mắt, vừa nâng lên đã dừng lại.

Mắt Giang Vân Cảnh tối sầm, anh nhíu mày cầm lấy cánh tay đang định giấu ra phía sau của Lâm Lạc, bất ngờ phát hiện nửa dưới ống tay áo của cô đen một mảng lớn, bông gòn bên trong gần như mất sạch.

Giang Vân Cảnh ôm Lâm Lạc, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, kiên nhẫn an ủi: “Ngoan, không sao đâu, đừng khóc.”

Lâm Lạc gật đầu, vùi đầu vào lồ ng ngực anh, tay ôm chặt lưng anh.

Để cho cô ôm một hồi, Giang Vân Cảnh dắt cô đi về phía cửa Nam: “Đi mua áo.”

Lên xe, tâm trạng của Lâm Lạc dần ổn định lại.

Vừa rồi cô thật sự rất sợ, chỉ thiếu một chút thôi —— Axit sẽ bắn lên da cô, may mà cô phản ứng nhanh, dùng ống tay áo che lại, nếu không có lẽ bây giờ cô đang nằm ở khoa chỉnh hình.

Cảm giác sống sót sau tai nạn không tồi, Lâm Lạc quay đầu nhìn góc nghiêng sắc bén của người đàn ông, cảm giác ấm áp dâng lên từ đáy lòng, cô không nhịn được mà duỗi tay chọc vào eo anh.

Giang Vân Cảnh liếc nhìn cô, đổi sang vẻ mặt đáng sợ: “Em cẩn thận một chút được không? Nói đi, rốt cuộc tại sao lại thế này?”

Người này đã học kỹ năng thay đổi sắc mặt gì đó à?

Lâm Lạc chột dạ rời mắt, cô hắng giọng, lời ít ý nhiều: “Run tay lúc đổ axit vào nước.”

Giang Vân Cảnh nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Có mặc đồ thí nghiệm không? Có mang mặt nạ bảo hộ không?”

Lâm Lạc nuốt nước bọt, yếu đuối trả lời: “Em… đeo găng tay.”

Giang Vân Cảnh nheo mắt, mím môi không nói lời nào.

Phía trước chính là trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố, anh tìm một chỗ để đỗ xe.

Lâm Lạc xuống xe, biết điều đứng một bên chờ anh.

Giang Vân Cảnh nắm tay cô đi vào trong, đi được vài bước, anh vẫn bực mình dừng lại, thấp giọng nói: “Lâm Lạc, anh nên nói em như thế nào đây?”

Lâm Lạc cắ n môi dưới, đôi mắt vô tội chớp chớp, cô chân thành bảo: “Vậy anh đừng nói nữa, chắc chắn lần sau em sẽ chú ý. Suy cho cùng để xứng với gương mặt như hoa như ngọc của anh, em phải quý trọng vẻ đẹp hiện tại.”

Giang Vân Cảnh không chịu nổi cái miệng khéo ăn khéo nói này, anh quay mặt đi, đuôi lông mày khẽ nhướng lên: “Tốt nhất là em nhớ rõ lời mình nói, nếu mặt em biến dạng…”

Anh lườm cô, sau đó chậm rãi bật cười, tiếp đó nghiến răng nghiến lợi đe doạ: “Em tự xem mà làm.”

Lâm Lạc mở to hai mắt nhìn, cô nuốt nước bọt, nghiêm túc gật đầu.

Chờ anh xoay người đi tiếp, cô mới dám rũ bỏ lớp da gà nổi lên vì sợ hãi.

Vậy nên suy cho cùng…… Anh chỉ thích gương mặt của cô?

Tên khốn này!

*

Giang Vân Cảnh mua cho Lâm Lạc một chiếc áo có kiểu dáng tương tự, bảo nhân viên cửa hàng cắt mác trước khi Lâm Lạc thay.

Ra khỏi trung tâm mua sắm, ánh nắng chói chang chiếu lên người, Lâm Lạc nghiêng đầu, trán cọ vào vai Giang Vân Cảnh: “Ấm quá.”

Giang Vân Cảnh cười cưng chiều: “Ừ.”

Anh giơ tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng hỏi: “Buổi tối muốn ăn gì?”

Lâm Lạc khẽ cười: “Anh, bây giờ vẫn còn sớm mà? Em về trường hoàn thành thí nghiệm trước đã, chuyện đó để nói sau.”

Giang Vân Cảnh cụp mắt nhìn cô, bình tĩnh nhắc nhở: “Chú ý an toàn.”

Lâm Lạc gật đầu nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn.

Trở lại phòng thí nghiệm, đã hơn hai giờ, cô đẩy cửa ra, một đàn chị cùng phòng thí nghiệm đang làm thí nghiệm với Chu Sầm.

Cô chào từng người, sau đó lấy đồ thí nghiệm ra khỏi ngăn tủ, đeo khẩu trang và kính bảo hộ.

Sau khi cẩn thận sắp xếp các loại dung dịch tiêu chuẩn, Lâm Lạc thở phào nhẹ nhõm.

Cô cởi găng tay ra, cầm điện thoại lên nhìn thời gian, 5 giờ 20 phút.

Vừa định gửi tin nhắn cho Giang Vân Cảnh thì Chu Sầm đi tới: “Lâm Lạc, cậu cũng cần dùng hệ thống sắc ký lỏng đúng không?”

Lâm Lạc nhíu mày suy nghĩ, hình như dự án thí nghiệm của mình có một thứ như vậy, cô gật đầu.

Chu Sầm khẽ cười: “Đúng lúc tôi cũng cần dùng, đàn chị nói sẽ dạy chúng ta cách sử dụng, cậu có muốn nghe không?”

Lâm Lạc gật đầu lia lịa: “Được thôi.”

Cô cất điện thoại, cầm vở và bút lên tầng cùng Chu Sầm.

Lâm Lạc vốn tưởng rằng thời gian rất ngắn, không ngờ đàn chị nói hơn nửa tiếng.

Cô tức giận nhìn dụng cụ trước mắt, cách sử dụng quá phức tạp, làm sao mà nhớ rõ được?

Sau khi đàn chị nói xong, chị ấy đưa mẫu thử của mình vào để kiểm tra rồi nói với hai người: “Bây giờ hai đứa có thể về rồi.”

Lâm Lạc và Chu Sầm về phòng thí nghiệm cởi áo blouse trắng, đeo balo cùng đi ra ngoài.

Ra khỏi toà nhà thí nghiệm, Lâm Lạc vẫn đau đầu tỏ vẻ đau khổ: “Chu Sầm, cậu có nhớ phải làm như thế nào không?”

Chu Sầm tự tin gật đầu: “Nhớ gần hết, nếu cậu không nhớ kỹ thì tôi có thể kiểm tra cùng cậu.”

Nghe vậy, Lâm Lạc vui vẻ gật đầu, cười khanh khách nói: “Cảm ơn cậu, lần sau tôi sẽ mời cậu ăn…”

Chữ “Cơm” còn chưa nói ra, trong lòng chợt cảm thấy là lạ, cảm giác có người đang nhìn chằm chằm cô, Lâm Lạc vô thức nhìn sang, tình cờ bắt gặp ánh mắt lạnh lùng không có chút cảm xúc nào của Giang Vân Cảnh.

Chu Sầm thấy Lâm Lạc ngẩn người, cậu ấy lên tiếng hỏi: “Lâm Lạc, cậu sao vậy? Không khoẻ à?”

Lâm Lạc hoàn hồn, nụ cười trên mặt dần nhạt đi, cô lắc đầu: “Không sao, cảm ơn nhé, cậu về trước đi, bạn trai tôi tới tìm tôi.”

Chu Sầm nhìn thoáng qua người đàn ông đứng cách đó không xa, cậu ấy nhanh chóng thu hồi tầm mắt, vẻ mất mát chợt xuất hiện trên mặt rồi biến mất: “Vậy tôi đi đây, tạm biệt.”

Lâm Lạc gật đầu: “Ừ, tạm biệt.”

Chờ Chu Sầm đi xa, Lâm Lạc mới chạy về phía Giang Vân Cảnh.

Sắc trời đã tối, khung cảnh phía sau anh bị giấu kín trong bóng tối, nhưng dáng người anh cao ráo dưới ánh đèn đường mờ ảo, mặt mày tuấn tú, vẻ mặt lạnh lùng, giống như thần tiên không có hứng thú với mọi thứ trên đời.

Trông tâm trạng có vẻ không tốt, chẳng lẽ lại ghen?

Lâm Lạc mỉm cười, cô chớp mắt với anh, đáy mắt mang theo vẻ ranh mãnh.

“Này, anh lạnh mặt làm gì vậy, ai chọc anh à? Em đã nghe lời anh, bây giờ không hề hấn gì.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.