Editor: Gấc.
Lâm Lạc đi đến bên cạnh anh, ôm tay anh làm nũng: “Cười một cái đi mà?”
Giang Vân Cảnh rút tay ra, bàn tay to nắm lấy cổ tay của Lâm Lạc, dắt cô đi ra ngoài.
Lên xe, Giang Vân Cảnh không nói một lời, góc nghiêng lạnh lùng mà xa cách.
Lâm Lạc bĩu môi, ngước mắt nhìn về phía phía trước, cách một lát lại lén nhìn anh, người đàn ông vẫn lạnh lùng lái xe, sắc mặt không hề dịu lại.
Cô cố gắng chịu đựng hít một hơi, lấy điện thoại ra định chơi game, lại phát hiện đèn báo đang sáng.
Mở ra, bất ngờ phát hiện có hai thông báo cuộc gọi nhỡ.
Nhìn thời gian, hai mươi phút trước.
Khi đó cô đang nghe đàn chị giảng cách sử dụng hệ thống sắc ký lỏng, điện thoại bị cô vứt trong phòng thí nghiệm ở tầng 1.
Lâm Lạc đảo mắt, bỗng nhiên cười nói: “Anh đứng ở dưới đợi em nửa tiếng à? Xin lỗi, vừa nãy đàn chị dạy bọn em cách sử dụng dụng cụ, em không cầm điện thoại.”
Lúc này cơn giận trong lòng Giang Vân Cảnh mới biến mất, nghe cô giải thích, đôi mắt sâu thẳm sáng hơn một chút, giọng nói trầm thấp, hơi mang chút bất mãn: “Sau này đừng cười với người đàn ông khác.”
Nghe vậy, Lâm Lạc bật cười: “Em tưởng chỉ có các bạn nhỏ mới nói mấy lời như thế này.”
Cô quay mặt đi, nhịn cười, nhẹ giọng nói thầm: “Bao nhiêu tuổi rồi, sao trẻ trâu y như quỷ nhỏ thế này?”
Giang Vân Cảnh mím chặt môi, anh liếc nhìn Lâm Lạc với ánh mắt xấu xa.
Lâm Lạc ho một tiếng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ngot-hon-ca-mat-hoi-duong/2757431/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.