Dư Sanh mua vé máy bay về Anh ngay tối hôm sau, nhưng không nói cho Chu Diễn biết.
Ngồi trong khoang thương gia rộng rãi, cô gọi tiếp viên mang đến một cốc sữa nóng, bật đèn đọc sách trên đầu, lật giở từng trang trong cuốn sổ tay nhỏ.
Ba năm trước khi vừa ổn định ở London, Lục San Ương khuyên cô ghi lại những biến đổi cảm xúc của mình cùng nguyên nhân của chúng. Cứ thế từng dòng chữ nhỏ chi chít lấp đầy những trang giấy trắng. Có những việc cô đã quên hoàn toàn, nhưng các ghi chép cho thấy giai đoạn trầm cảm của cô kéo dài như những ngày sương mù bất tận ở London.
Cho đến cuối tháng 10 năm ngoái.
28.10 Dư Sanh không lật tiếp, cô khép cuốn sổ nhỏ lại. Những chuyện sau đó, cô gần như vẫn nhớ rõ, có đau đớn tột cùng, nhưng phần lớn là hạnh phúc. Cô khẽ cong bàn tay, tưởng tượng mình đang cầm một quả trứng tròn trong lòng bàn tay, ngón tay gõ nhẹ vào cửa sổ máy bay, trong đầu vang lên một giai điệu quen thuộc. Bản nhạc này vốn không tên là “Für Elise” , mà là “Für Therese” . Beethoven viết tặng một nữ học trò tên Therese Malfatti. Nhưng khi xuất bản, do chữ viết nguệch ngoạc, “ Für Therese” bị viết thành “ Für Elise “, trở thành bản nhạc nổi tiếng ngày nay. Trong mối quan hệ chưa được giải đáp này, Elise thực chất chưa từng tồn tại. Xuống máy bay, Dư Sanh đến Le Festin ăn trưa. Cặp vợ chồng già ngạc nhiên biết cô sắp về nước. Cô để lại địa chỉ
NYC. Xuất hiện ảo giác.
Birthday.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-tua-nhu-vi-sao-nhat-mau/2980206/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.