Hành lang bệnh viện ồn ào, chật kín bệnh nhân chờ khám.
Dư Sanh đã hứa với Tiểu An hôm nay sẽ đưa cô bé đi kiểm tra. Nhưng Dư Sanh ngủ quên, sau khi cơn hưng cảm qua đi, cô như quả bóng xì hơi, không nghe thấy chuông báo thức.
Lúc đến cửa phòng khám, dì Trương vừa dắt Tiểu An từ phòng chẩn đoán bước ra.
“Ôi, Tiểu Dư, cháu đến đúng lúc lắm. Có thể đưa Tiểu An lên tầng hai làm xét nghiệm chọc tủy không? Bác sĩ nói cần nói chuyện riêng với dì.”
Dư Sanh vừa gật đầu vừa nhận tờ phiếu xét nghiệm từ tay dì Trương.
Phòng chọc tủy xương nằm ở tầng hai. Bác sĩ huyết học chuẩn bị thuốc tê cùng dụng cụ, đồng thời gọi thêm hai thực tập sinh đến quan sát. Thực tập sinh tiêm thuốc tê cho Tiểu An, bác sĩ sau đó đưa kim chọc qua lưng cô bé vào tủy xương. Tiểu An nằm yên trên giường bệnh, đối diện với Dư Sanh, không khóc cũng không làm ồn.
Dư Sanh an ủi: “Sắp xong rồi, cố gắng thêm chút nữa nhé.”
Tiểu An nắm chặt tay Dư Sanh, không nhúc nhích.
Dư Sanh cúi xuống nhìn vào đôi mắt đẫm nước của Tiểu An, hàng mi dài của cô bé che đi những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt.
Tiểu An dường như là hình ảnh phản chiếu đối lập của cuộc đời Dư Sanh. Gia đình Tiểu An nghèo khó, nhưng tràn đầy tình yêu thương. Trong khi đó chi phí sinh hoạt của Dư Sanh ở London đủ để dì Trương tiết kiệm cả đời, nhưng từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng cảm nhận được sự quan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-tua-nhu-vi-sao-nhat-mau/2980217/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.