🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

54

Sherlock nhân lúc hỗn loạn đã nhanh tay lấy được chiếc điện thoại trong két sắt, bên trong chứa đựng vụ bê bối kinh thiên động địa.Khung cảnh lúc này rối loạn hết cả, bọn cướp nằm la liệt dưới đất.

Emma bất ngờ nhào tới đụng vào Sherlock.Khoảnh khắc ấy, những kỹ xảo móc túi mà cô được E dạy bỗng bùng nổ trong đầu.Chỉ khẽ lướt một cái, chiếc điện thoại đã nằm gọn trong tay cô.Ngay sau đó, Emma lùi liền mấy bước, đứng vững nơi cửa ra vào.

Sherlock ngạc nhiên nhìn cô.Ánh mắt Irene vừa kinh vừa sợ cũng dán chặt vào Emma.Watson thì vẫn chưa hiểu gì, ngơ ngác nhìn quanh, rồi cũng quay sang nhìn Emma theo hai người kia.

Giây phút này, Emma trở thành tâm điểm của cả căn phòng.

“Trả lại cho tôi!” – Irene gấp gáp đòi, giọng điệu hung hãn.

“…” Sherlock im lặng, ánh mắt lóe sáng, như đang suy tính điều gì, không rời khỏi cô.

“Emma? Có chuyện gì vậy?” – Watson vẫn còn mơ hồ.

Emma khẽ cười, xoay xoay chiếc điện thoại trong tay.Trên màn hình hiện ra dãy mật mã bốn số… giờ chắc chắn chưa phải “SHER” đâu nhỉ?Thử luôn xem sao?

Cô ấn vài con số, lập tức báo sai mật mã.

“Cô đang làm gì vậy? Nhập sai ba lần là dữ liệu sẽ bị hủy ngay, cô…” – Irene đã không còn giữ nổi vẻ bình thản.Cô hoàn toàn không hiểu Emma định làm gì, chỉ thấy như đang cố tình phá hoại.Ánh mắt Irene sắc như dao, nhưng lại cố lộ chút đáng thương:“Tôi nhìn ra được, cô không có ý muốn hại tôi. Điện thoại này là tấm khiên duy nhất của tôi, mất nó là tôi chết chắc. Xin hãy trả lại cho tôi.”

“Đừng vội, đừng vội…” – Emma vẫn thong dong.Cảnh tượng này, trong đầu cô đã diễn tập không biết bao nhiêu lần rồi.

Trong nguyên bản, sự kiện kéo dài suốt mấy tháng, nhưng cốt lõi chỉ xoay quanh một điều.

Những bức ảnh bê bối của quan chức cấp cao chỉ là mồi nhử, cái chết của nhóm du khách cũng chỉ là mồi nhử.Chuỗi sự kiện ấy dẫn về một bí mật lớn hơn:

Anh và Mỹ đều cài được nội gián trong tổ chức kh*ng b*.Chúng tiết lộ kế hoạch đặt bom máy bay cho cơ quan tình báo.Nhưng để bảo vệ an toàn cho điệp viên, họ không thể trực tiếp phá vụ kh*ng b*, mà bày ra màn kịch “xác chết giả làm hành khách” để che mắt.

Mọi chi tiết quan trọng đều được giấu trong một mật mã email, mật mã này tiết lộ số hiệu chuyến bay bị cài bom.Irene nhờ công việc “đặc thù” của mình mà moi được mật mã từ một quan chức an ninh cấp cao.

Trong dòng thời gian gốc, Sherlock sẽ giúp cô giải mã.Irene thì định thông qua Moriarty gửi mật mã cho phe kh*ng b*, khiến kế hoạch của Anh – Mỹ phá sản.Đồng thời, cô còn dùng những dữ liệu trong điện thoại uy h**p chính phủ Anh.Vì tình cảm dành cho Sherlock, Irene đã đặt mật mã là “I’m SHERlocked”, cuối cùng bị Sherlock đoán ra, mất luôn con bài cuối cùng, còn bản thân thì bị kh*ng b* bắt giữ.Sau đó Sherlock ra tay cứu cô, và mãi mãi ghi nhớ người phụ nữ này.

Trong trò chơi này, có bốn thế lực:

Mycroft – đại diện cho tình báo Anh, cùng CIA phía Mỹ.

Moriarty và bọn kh*ng b*.

Irene – con cờ hai mặt.

Sherlock và Watson.

Còn Emma?Cô chỉ muốn ba điều:Ngăn không cho kế hoạch đặt bom bị bại lộ,sắp xếp ổn thỏa các dữ liệu mật trong điện thoại,và… cố gắng giữ Irene một mạng.

Emma khẽ cười, nói với Sherlock và Irene đang đầy căng thẳng:“Tôi đã liên lạc với Mycroft. Tính thời gian, chắc giờ anh ta phải vừa bước vào thôi.”

Lời còn chưa dứt, một nhóm người mặc đồ đen đã ùa vào.——Ha, “màn lên sân khấu” đúng lúc thật đấy~

“Khống chế toàn bộ, bắt đi. Nhớ, đặc biệt là cái anh cao kều tóc xoăn kia, cho thêm hai người canh chặt, trói lại, bịt miệng, che mắt!” – Emma ra lệnh rành rọt.

Mycroft chậm rãi bước vào, hứng thú nhìn em trai mình bị trói chặt như cái kén tằm khổng lồ.Một người nhét giẻ vào miệng Sherlock, kéo khăn đen che mắt, rồi hai gã khác khiêng anh ra ngoài.

Emma nháy mắt với Watson, ra hiệu an tâm.Watson mỉm cười hiền hậu, để mặc cho một người áo đen dẫn đi.Trong lòng anh chẳng hề lo lắng, bởi biết Emma và Mycroft – hai người thân thiết nhất với Sherlock – không thể hại anh ta.Nghĩ đến cậu bạn cùng phòng thường ngày hay bướng bỉnh, Watson còn thấy buồn cười: bị trói thế này trông cũng dễ thương hơn hẳn.

Irene thì khác…Emma chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, ý bảo sẽ đảm bảo cho cô an toàn tính mạng.Còn tự do, lợi ích hay quyền lực gì đó? Xin lỗi, không lo được.Với Emma, Irene cũng chỉ là người xa lạ.Cô đã cố gắng hết sức, thế là đủ rồi.

Người của Mycroft cũng đưa Irene đi.

Emma bằng tốc độ sấm sét đã khống chế “ẩn số” lớn nhất – Sherlock,rồi trấn an Watson, và sắp xếp cho Irene ổn thỏa.Công việc giờ chỉ còn bước dọn dẹp cuối cùng.

Cô biết quá rõ: Sherlock chẳng bao giờ chịu đi theo lối mòn, nên đành trói gọn lại.Không thể kiểm soát suy nghĩ của anh, nhưng ít ra hành động thì có thể.Còn việc anh nổi giận đùng đùng thế nào ấy à…Ừ, tính sau nhé~

“Emma, những gì cô nói thực sự khiến tôi ngạc nhiên? Người kia tôi đã sa thải và khống chế, kế hoạch cũng chỉnh sửa lại rồi.” – Mycroft nói lạnh lùng, nhưng bất ngờ chớp mắt đầy thân thiện – “Nhưng phải nói… làm rất tốt.”

Emma đã báo cho anh biết vụ quan chức cao cấp, cũng như nguy cơ rò rỉ kế hoạch.Với trí tuệ chẳng thua Sherlock, lại cộng thêm EQ và thủ đoạn cao hơn gấp bội, Mycroft đương nhiên biết cách xử lý.

“Cảm ơn lời khen. Lần sau tuyển người, nhớ kiểm tra cả sở thích riêng tư nhé.” – Emma duyên dáng nhận lấy, rồi đưa điện thoại cho anh – “Mật mã thì tôi chưa rõ, nhưng tôi có bạn có thể giải. Nếu anh cần, tôi sẽ liên lạc giúp.”

Người bạn ấy chính là E – siêu trộm kiêm hacker bậc nhất thế giới.Vui thú cả đời của cô ta là nghiên cứu kỹ thuật phức tạp và nguy hiểm này.Dù hình thức thì phạm pháp, nhưng bản chất khác hẳn bọn tội phạm lấy việc hại người làm vui.Emma xem cô như bạn, không chỉ vì thân phận cũ của mình, mà còn vì đồng điệu chí hướng.

Nếu có một người duy nhất trên đời có thể phá được mật mã trong điện thoại này, Emma tin chỉ có E.Chứ Moriarty á? Xì, đừng hòng~

Bạn ma nhỏ của cô, toàn là hàng cực phẩm đấy~

“Tạm thời cứ để người của chúng tôi thử trước.” – Mycroft nhận lấy điện thoại.

“Ừ, được thôi.” – Emma gật đầu.

Sau đó, hai người trò chuyện đôi ba câu, đều xoay quanh Sherlock.

“Nó biết dọn dẹp rồi. Trước kia luôn viện cớ ‘bụi là dấu vết’, tôi biết rõ là vì lười thôi.” – Mycroft bật mí.

“Ừ, tôi cũng thấy rồi.” – Emma gật gù, hài lòng.

“Có mấy lần, nửa đêm sau 12 giờ, nó cầm đàn violon lên… rồi lại bỏ xuống.” – Mycroft cười đầy ẩn ý.

“Ơ?” – Emma ngạc nhiên. Bình thường toàn chờ cô sắp ngủ mới kéo đàn ầm ĩ, sao lúc cô vắng mặt lại ngoan thế?

“Nó nhận được tin nhắn của cô, bất kể đang làm gì, cũng dừng lại trả lời ngay.”

“Bất kể làm gì… kể cả khi đang phá án, suy luận sao?” – Emma tròn mắt.

“Kể cả khi bị súng ngắm và bom dí thẳng mặt, nó cũng mải nhắn tin cho cô.” – Mycroft mỉa mai.

“…!”Chẳng lẽ là lúc đối đầu với Moriarty sao?

Emma sững sờ thật sự.

“…Tôi… tôi không ngờ.” – cô lắp bắp.Thoạt nghe thì thấy vui.Nhưng nghĩ kỹ, như thế chỉ khiến anh tự chuốc nguy hiểm thêm thôi.Dẫu vậy, Emma vẫn thấy ấm áp.

“Không ngờ lại có người khiến nó giống con người hơn, nhưng vẫn giữ nguyên cái tính ngốc nghếch ấy. Hừ, đúng là may mắn.” – Mycroft bĩu môi, nhưng nhìn Emma thì đầy hiền hòa. – “Mẹ nghe tin cô trở về, cuối tuần sau chắc sẽ ghé thăm. Lần này cô ở lại chứ?”

“Ừ… tôi chắc sẽ không rời Anh nữa.” – Emma gật đầu.

“Vậy thì tốt. Mẹ rất mong cả nhà cùng đón Giáng sinh, nhưng trước nay chưa bao giờ thành công.” – Mycroft ý tứ xa xăm.

“Tôi sẽ cố.” – Emma khẽ cười.

Nói lời tạm biệt, Emma quay về Baker Street.Chào Watson ở phòng khách xong, cô đẩy cửa phòng Sherlock thì không thấy bóng dáng đâu.

“Sherlock đâu? Người của Mycroft chưa đưa anh ấy về sao?” – cô hỏi.

“Ở nhà…” – Watson cười tinh nghịch.

“Hả?” – Emma khó hiểu, chợt nghĩ ra.

Cô chạy về căn hộ của mình.Quả nhiên, Sherlock bị trói chặt, mắt bị che, miệng bị nhét vải, nằm cuộn tròn trên giường cô.

Có lẽ cảm nhận được bước chân, anh vùng vẫy, nhận ra dây trói quá chắc, rồi thở dài, nằm im bất lực.

“Ngài Sherlock Holmes thân mến, muốn nói gì không nào?” – Emma cười ranh mãnh, ngồi xuống cạnh giường, tháo giẻ trong miệng và dải vải che mắt cho anh.

“Hừ, Mycroft chắc cố tình thôi, hắn thích nhìn tôi mất mặt! Còn cô, cô lại cấu kết với hắn để trói tôi! Mau cởi ra!” – Sherlock hậm hực, y như đứa trẻ bị phụ huynh với bạn bè hợp sức bắt nạt.

Emma bật đèn.Ánh sáng chói khiến anh nheo mắt, theo phản xạ co người lại.

“Để tôi nghĩ đã…” – cô giả vờ cân nhắc – “Hay là thôi, tôi sợ anh đánh tôi.”

“…” Sherlock trừng cô, ánh mắt sắc bén, khí thế ngút trời.

“Thấy chưa, anh dữ thế này, đủ chứng minh lo lắng của tôi là đúng.” – Emma làm bộ nghiêm túc.

“… Thả tôi ra, tôi hứa không đánh cô.” – Sherlock nghiêm nghị bảo đảm.

“Pfft…” – Emma không nhịn nổi, bật cười thành tiếng.

“Cô cười gì?” – anh nhíu mày.

“À… không, không có gì. Chỉ chợt nhớ ra một chuyện cười mạng bên Trung Quốc thôi.” – Emma lắc đầu, vẫn cười.

“Trung Quốc… Hừ! Cô sang đó rồi học hư mất rồi!” – Sherlock nghiêm giọng trách.

“Được rồi, được rồi, tôi xin lỗi, không nên trêu chọc anh.” – Emma vẫn cười khúc khích.

Sherlock nhìn cô, bất chợt lộ vẻ buồn bã, đáng thương:“Emma… cô biết quá nhiều vụ án của tôi, còn tôi lại chẳng biết gì cả. Irene Adler rốt cuộc là ai? Cô và Mycroft đã thỏa thuận điều gì? Tại sao tự dưng chen vào vụ này? Vụ này có gì đặc biệt?”

Emma thoáng chốc mềm lòng.Nhưng rồi kịp phản ứng – hừ, chắc chắn lại là trò diễn kịch!

Quá gian xảo!Làm bộ tội nghiệp để lấy thông tin á?!

Cô vò tóc, vẻ khổ sở:“Ơ… anh hỏi một đống thế này, tôi biết trả lời sao cho xuể bây giờ~”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.