🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

62

Emma và Sherlock vốn định đi thử Blackjack hoặc poker,nhưng cả hai “nhóc con” bị bác sĩ Watson dập tắt ngay tại chỗ.

Nguyên văn của anh là:“Tối nay trong sòng bạc toàn là siêu sao, hoàng thân quốc thích, chính khách, tài phiệt, giám đốc điều hành với tổng giám đốc các loại. Hai người cũng không muốn chỉ vì chơi một ván bài mà bị đưa lên bảng truy nã của sát thủ, rồi bị lính đánh thuê và tay giết mướn từ khắp nơi trên thế giới đuổi giết chứ?”

Thế là Emma và anh chàng tóc xoăn đành ngậm ngùi theo sau ông bạn Watson, khí chất tổng tài bùng nổ, kéo nhau thẳng đến nhà xác trong đêm.

“Chào ~ Sherlock!” Bác sĩ pháp y Molly vừa thấy Sherlock thì mắt sáng rực, nhưng khi nhìn sang Emma thì ánh mắt lại thoáng ảm đạm. “Hi, Emma, hai người đến rồi.”

Watson – bị phớt lờ – chỉ nhún vai, tự giác lật tấm vải trắng phủ trên xác chết, vừa xem vừa nói:“Vết thương này do một loại lưỡi dao cực mỏng và sắc tạo ra. Vết cắt rất lớn, nhưng thủ pháp lão luyện, khi vừa cắt ra máu gần như không chảy, nhìn chẳng khác gì da lành lặn, nhưng hiệu quả chỉ duy trì được vài giây.”

“Đúng, trừ phi vết thương đã được xử lý.” Molly liếc Emma với vẻ phức tạp, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc và bắt đầu báo cáo kết quả giám nghiệm:“Trên vết thương có một lớp màng mỏng do hợp chất XXX,XXX tạo thành. Khi vết thương vừa bị cắt, lớp màng này lập tức bám lên như băng keo, che giấu hoàn toàn. Đợi đến khi màng này bị nhiệt độ hoặc thời gian làm tan biến, vết thương thật sẽ đồng loạt nứt ra. Kết quả là nạn nhân đột ngột toàn thân rách toạc, máu phun xối xả ngay trước đám đông.”

Watson gật gù đồng ý:“Nói cách khác, kẻ thủ ác đã sớm tạo ra vết thương rồi dùng kỹ thuật này để trì hoãn cái chết, nhằm dựng chứng cứ ngoại phạm. Thời gian kéo dài tối đa chỉ một đến hai tiếng. Vậy hung thủ chắc chắn đã tiếp xúc với Adam Bernal trong khoảng thời gian này.”

“Trước khi đến sòng bạc, ông ta còn ăn tối cùng vợ ở nhà hàng hạng sang, sau đó đi làm spa, rồi hai người mới đến sòng bạc.” Lestrade đứng bên phụ họa, nhưng sắc mặt chẳng mấy vui vẻ, thậm chí còn cố tình tránh ánh mắt Sherlock.

Đàn ông và bóng đá — ở Anh, hai thứ này vốn phải đi cùng nhau.Đáng tiếc, anh chàng tóc xoăn tuy là đàn ông, nhưng rõ ràng không thuộc phe này.

Cả nhóm tiếp tục thảo luận về thủ pháp giết người. Sherlock suy luận: địa điểm hung thủ ra tay chỉ có thể là nhà hàng hoặc trong sòng bạc, và thời điểm cũng nằm trong chưa đầy một tiếng ấy.

Watson vốn định khuyên Sherlock và Lestrade làm lành, nhưng anh tóc xoăn lại có cách hiểu bóng đá rất… riêng, thành ra càng nói Lestrade càng cáu.

Molly thì rụt rè như chú thỏ nhỏ, thỉnh thoảng lại len lén nhìn Emma.

Emma khẽ thở dài.Cô tất nhiên biết Molly thích Sherlock, về lý thuyết họ phải là tình địch.

Nhưng Molly là cô gái tốt – chân thành, dễ thương, hiền lành.Tình cảm đâu phải lý trí có thể kiểm soát, mà đã chọn đúng đối tượng như Sherlock thì ít nhất cũng cho thấy mắt nhìn người chẳng tệ.

Emma hiểu, nên cô không hề ghét Molly.Chỉ là quan hệ giữa hai người có hơi… tế nhị.

Nhìn dáng vẻ rối rắm của Molly, Emma cảm thấy có vài chuyện nên nói rõ mới tốt.

Molly, gần đây quanh đây còn cửa hàng nào mở không?” Emma mở lời.“Bọn họ cứ cãi nhau đi. Còn cô đã làm việc cả buổi rồi, chắc cũng đói. Mình ra ngoài ăn chút gì nhé?”

Molly ngẩng đầu nhìn cô, có hơi căng thẳng, rồi rụt rè gật đầu:“Ừm… được. Mình ra quán ăn nhanh ở góc phố đi… À, nhưng mà… bộ đồ của cậu… có thấy không thoải mái không? Ý mình là… có quen không…”

Emma vẫn mặc lễ phục sang trọng đi dự tiệc tối, chỉ khoác thêm chiếc áo vest của anh tóc xoăn.Vẻ ngoài trông cực kỳ quý phái.

Quan hệ của Emma và Molly vốn chẳng sâu, còn có Sherlock chen giữa, nên thân thiết còn chưa bằng với Lestrade.Có lẽ trong mắt Molly, Emma lạnh lùng cao ngạo, thành ra mới nhìn cô bằng ánh mắt e dè.Có khi Molly còn nghĩ Emma muốn “ra mặt chính thất”, đến đây dằn mặt như trên phim truyền hình?

Emma chỉ mỉm cười:“Có gì đâu, chỉ là ăn chút thôi mà… Nếu chẳng may gặp cướp muốn giật dây chuyền của mình, còn phải nhờ Molly giúp chứ ~ Cậu sẽ không bỏ mặc mình đâu, đúng không?”

“Ơ! Không, không bao giờ!” Molly vội xua tay. “Mình đi thay đồ ngay, rồi chúng ta đi nhé.”

Mười phút sau – quán ăn nhanh góc phố

Emma gọi phần ăn quen thuộc, bưng khay ngồi đối diện Molly.

Molly do dự mãi, nhìn chằm chằm vào cô.

Emma suy nghĩ giây lát, nhấp ngụm ca cao nóng, rồi hỏi:“Molly, cậu quen Sherlock bao lâu rồi?”

Molly hơi bất ngờ, rồi đáp:“Hmm… cũng ba năm rồi. Anh ấy đã giúp Sở cảnh sát nhiều vụ, thực ra còn sớm hơn nữa, từ hồi đại học đã bắt đầu làm thám tử rồi.”

“Vậy cũng khá lâu rồi nhỉ… Vậy cậu thấy, anh ấy là người thế nào?”

“Anh ấy…” Molly mím môi, nhìn Emma không chắc chắn, rồi nói:“Anh ấy kỳ lạ lắm. Rất thích làm đủ loại thí nghiệm quái gở để kiểm chứng suy đoán của mình về tử thi hay chứng cứ. Có mấy thí nghiệm… thật sự khiến người bình thường thấy khó chịu. Ha, bạn trai cũ của mình cũng từng nói, ăn cơm mà bàn chuyện thi thể, ruột gan, giải phẫu gì đó… Ờ, xin lỗi nhé.”

Emma bình thản cắn miếng hamburger:“Ơ? Sao lại xin lỗi? Cứ kể tiếp đi.”

Thật ra cô không hề đói, đã ăn no ở bữa tiệc, nhưng không muốn phí thức ăn.Nửa đêm còn được ăn đồ chiên rán thế này… đúng là hạnh phúc.

Molly ngập ngừng rồi cũng ăn, sau đó nói tiếp:“Anh ấy tập trung đến mức chỉ quan tâm thứ anh ấy thích. Chỉ có án mạng, bí ẩn mới khiến anh ấy phấn khích. Còn tiền bạc, quyền lực, tình cảm… đều chẳng mảy may. Ờ… cũng không hẳn. Từ khi có cậu và Watson, anh ấy đã thay đổi. Hai người… rất quan trọng với anh ấy.”

Đôi mắt Molly long lanh, chứa đầy ngưỡng mộ xen lẫn si mê:“Anh ấy thông minh… không, là thiên tài. Chỉ cần manh mối vụn vặt là phá được bao nhiêu vụ án hóc búa. Chính vì vậy mà mình thích anh ấy… À, không, ý mình là… khụ…”

Cô nhận ra bản thân vừa như thổ lộ trước mặt Emma – bạn gái chính thức. Thật quá lạ lùng.Molly lo lắng nhìn Emma.

Emma lại rất hiểu.Giữa một thế giới toàn kẻ tầm thường, bỗng xuất hiện một người vượt trội phi thường, mà bản thân lại chẳng hề ghê sợ máu me, chết chóc, thậm chí cũng có hứng thú… Thì rung động là điều quá tự nhiên.

Có lẽ vì tự ti, vì nhút nhát, hoặc hy vọng đối phương chủ động, nên Molly mới rơi vào cảnh đơn phương.

Emma luôn cho rằng yêu thầm chỉ là một loại tình cảm mơ hồ, đẹp mà bi thương, nhưng cũng đầy bị động.Chỉ biết đứng từ xa, không dám chắc người ấy có để ý hay không, cứ để cảm xúc trói buộc ngày càng sâu, khó dứt.

Nếu là Emma, cô thà hỏi thẳng còn hơn.Đau một lần rồi thôi.

“Cậu biết mình từng ở Trung Quốc nửa năm chứ? Thực ra lúc đó mình cũng do dự có nên quay lại không.” Emma chậm rãi nhớ lại.“Mình đã nghĩ suốt nửa năm… nên chấp nhận tình cảm này, đánh cược một phen, hay dứt khoát rời xa, dùng thời gian và khoảng cách để nó phai nhạt.”

Molly ngạc nhiên:“Tại sao chứ? Hai người… chẳng phải là thích nhau sao?”

“Có lẽ do giá trị quan khác biệt. Với mình, tình cảm hay tình yêu không phải là tất yếu. Mình có sự nghiệp, có đam mê, có cuộc sống riêng.” Emma mỉm cười.“Thế nên mình mới phân tích: ở bên anh ấy so với một mình thì lợi – hại thế nào. Lý trí mà nói, đây chẳng phải lựa chọn tốt. Vì sẽ phải đối diện gấp trăm lần nguy hiểm, vô số khó khăn, còn phải bao dung hàng tá thói quen… mà người bình thường chẳng chịu nổi.”

Nếu không có sự chuẩn bị tinh thần để đối mặt hiểm nguy, không đủ sức mạnh bảo vệ bản thân, thì người lý trí như Emma – cho dù có đau lòng đến mấy – cũng sẽ dứt bỏ, không để một mối tình chỉ khiến cả hai thêm rắc rối, nguy hiểm tiếp diễn.

Với cô, một tình cảm không làm cuộc sống tốt đẹp hơn mà ngược lại, chỉ đáng gọi là ngược tâm vô ích.

“Nhưng… nhưng anh ấy…” Molly định phản bác, song nghẹn lời. Cô chỉ bật thốt:“Anh ấy rất tuyệt! Chỉ là… khác người một chút thôi!”

“Đúng vậy.” Emma gật đầu, rồi tinh nghịch nháy mắt:“Chính vì biết anh ấy tuyệt thế nào, đặc biệt ra sao, nên dù khó đến mấy… mình vẫn chọn quay lại. Không thử thì chắc chắn sẽ hối tiếc đó ~”

“…” Molly nhìn Emma, trong mắt là cả mớ cảm xúc rối ren.

Emma khẽ cười, nói thêm:“Molly, mình kể điều này không phải để ép cậu. Cảm xúc là chuyện riêng tư, ai cũng có quyền tự quyết. Mình chỉ muốn nghe ý nghĩ của cậu, rồi chia sẻ ý nghĩ của mình, vậy thôi.”

Emma vốn không có nhiều kinh nghiệm yêu đương, nhưng cô hiểu thế nào là tôn trọng tình cảm người khác.

Dĩ nhiên, nếu đối thủ là loại thủ đoạn, chẳng thể nói lý, Emma sẽ không hiền hòa như thế.Cô không rộng lượng đến mức đó – tình cảm vốn dĩ là ích kỷ.Nhưng cũng chẳng hẹp hòi: chỉ vì người ta đơn phương mà đã vội diệt tận gốc thì quá tàn nhẫn.

Một lúc lâu sau, Molly ngẩng đầu, nhìn Emma:“Cậu… cậu xứng đáng được anh ấy chọn. Cậu thật sự là một người phụ nữ tuyệt vời!”

Emma hơi ngượng ngùng:“Hửm? Mình… ừm, cảm ơn lời khen. Thực ra mình chỉ là hơi lý trí và ích kỷ thôi, chẳng có gì đặc biệt.”

“Không.” Molly gắng gượng nở nụ cười, giọng nghèn nghẹn nhưng rất chân thành:“Cảm ơn cậu, vì đã chịu nói với mình những điều này. Mình chưa từng nghĩ đến khía cạnh đó… Mình cứ ngỡ chỉ cần thích, chỉ cần đối xử tốt với anh ấy là đủ… Tóm lại, cảm ơn cậu. Mình sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Cô nói xong còn cười toe, Emma cũng mỉm cười đáp lại.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.