🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

66

Trong lúc đó, ở sân bóng, Sherlock và Watson đang đấu trí đấu dũng với bọn buôn người. Với sự hỗ trợ của Scotland Yard, toàn bộ những kẻ liên quan đã bị bắt giữ đưa về quy án.

“Ừm, vụ này cuối cùng cũng xong rồi nhỉ?” – Watson duỗi chân tay, thở phào nhẹ nhõm.

“…Không. Chúng ta vẫn chưa biết ai giết Adam Bernal và Kỷ Quang Lượng.” – Sherlock lắc đầu – “Chúng ta chỉ vừa phá được một đường dây buôn người, nhưng hai vụ án mạng ban đầu thì vẫn chưa phá giải.”

“Không phải cậu bảo đó là đấu đá nội bộ trong tổ chức buôn người sao?” – Watson không cho là nghiêm trọng.

“Không, sai rồi, không phải đấu đá nội bộ mà là…” – Sherlock chau mày, chắp tay suy nghĩ.

Đột nhiên, đồng tử anh co rút lại.Thậm chí chưa kịp giải thích với Watson, anh đã sải chân dài lao ra khỏi sân bóng với tốc độ nhanh nhất.

“Hả? Sherlock? Sao vậy?” – Watson kinh ngạc, vội chào Lestrade rồi chạy theo sau.

Chỉ thấy Sherlock chặn một chiếc taxi, xông lên ghế sau như sấm sét, thúc giục tài xế lái ngay. Watson suýt thì không kịp leo lên.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” – Watson thở hổn hển – “Cậu nghĩ ra điều gì vậy?”

“Đáng chết! Tôi thật ngu ngốc! Sao lại có thể chậm chạp thế này?” – Sherlock đấm mạnh vào lưng ghế, giọng nén lại đầy giận dữ – “Kẻ giết Adam Bernal và Kỷ Quang Lượng chính là Henry Milton. Tôi lẽ ra đã phải nhận ra từ lâu rồi, chết tiệt!”

“Cái gì?” – Watson sững sờ – “Thế còn Emma? Cô ấy chẳng phải đang ở cùng Milton sao? Trời ạ, chẳng lẽ…”

Sherlock im lặng, không đáp.Khung cảnh ngoài cửa sổ xe vụt lùi nhanh chóng.

Watson trấn tĩnh lại, nghi ngờ hỏi:“Nhưng cậu chẳng phải nói Henry Milton là người tốt sao?”

“Đúng thế, ông ta là một kẻ ‘tốt’ chết tiệt! Chính vì vậy mà hắn tự cho mình là sứ giả công lý, đi tiêu diệt cái ác.” – Sherlock nhíu mày, châm biếm lạnh lùng – “Thế nên hắn giết Adam Bernal – kẻ phụ trách vận chuyển cho bọn buôn người, giết Kỷ Quang Lượng – kẻ làm bình phong cho chúng. Hắn tin rằng mình làm điều đúng đắn nhất, và vì thế bề ngoài hắn hiện lên như một người đức hạnh cao quý.”

“…Thật là.” – Watson nhất thời nghẹn lời, rồi trấn an – “Nhưng cậu yên tâm, nếu hắn coi bản thân là công lý, thì Emma chẳng hề phạm tội gì, tự nhiên hắn sẽ không làm hại cô ấy.”

“Cậu quên mất cái hội từ thiện đó à? Ít nhất cũng có đến hai, ba chục thành viên, lại thêm kẻ có khả năng tiêu diệt linh hồn.” – Sherlock lắc đầu, sắc mặt u ám – “Hơn nữa… Emma đang bị truy nã ở Anh với giá 800 nghìn bảng, ở Pháp 1,5 triệu euro, ở Ý 1,1 triệu… tổng cộng hơn 40 quốc gia đều có hồ sơ của cô ấy. Nếu tin này rơi vào tai bọn ‘chính ngh** c*c đ**n’ kia thì sao?”

“Hả?” – Watson sững sờ – “Emma là tội phạm à? Sao tôi không hề biết?”

“Nói chính xác thì không phải cô ấy, nhưng thân phận mà cô đang dùng từng là của một siêu trộm.” – Sherlock giải thích vắn tắt, rõ ràng không có tâm trạng nói thêm. Watson cũng không gặng hỏi nữa, chuyện này đợi đến khi xác nhận Emma an toàn rồi tính tiếp.

Sherlock lập tức gõ tin nhắn:“Hung thủ là Henry Milton. – S.H.”

Nhưng anh không nhận được hồi âm từ Emma.Ngón tay anh dừng rất lâu trên phím gọi, cuối cùng không ấn xuống.Nếu Emma đang lẩn trốn, cú điện thoại có thể khiến cô bị lộ.

Sherlock nhìn trân trân ra ngoài cửa sổ, mặt vô cảm, nhưng nắm tay siết chặt, móng tay bấu sâu vào da thịt.

Còn Emma vì sao không trả lời tin nhắn?Vì lúc này, lấy cớ đi vệ sinh, cô đang chui vào ống thông gió, bò từng chút một.Còn lý do không đi bằng cửa chính thì… là một câu chuyện buồn.

Ngay khi cô bị “tuyên bố” trở thành thành viên mới, lập tức nhận được sự chào đón nồng nhiệt.Những quý ông quý bà vốn vẻ ngoài tao nhã, bỗng trở nên khác hẳn. Bữa tiệc nhìn qua vẫn sang trọng, nhưng bất cứ câu chuyện nào vang lên cũng khiến người thường rùng mình sởn gáy.

Đáng lẽ đây phải là một hội từ thiện chứ?Sao lại giống hệt một giáo phái cuồng tín?

William Stewart, tử tước, còn đứng cùng một cái bóng đen dữ tợn, nanh vuốt ngoác ra. Emma chắc chắn đó không phải ảo giác. Khi ông ta khoác vai giới thiệu cô với mọi người, luồng khí bạo ngược từ bóng đen khiến linh lực trong người cô run rẩy, cực kỳ khó chịu.

Cô mơ hồ nhận ra – kẻ giết hồn diệt quỷ, có lẽ chính là hắn.Một mình đối mặt với cả gian phòng toàn những kẻ cực đoan đã đủ nguy hiểm, lại còn thêm một dị năng giả sức mạnh chưa rõ.Dù bây giờ họ coi cô như “người mới”, thì rốt cuộc… bỏ chạy vẫn là thượng sách.

Đúng lúc ấy, trong đám đông vang lên một giọng trẻ trung mỉa mai:“…Emma Roland? Các người nghĩ cô ta là người tốt, chứ tôi nghe nói cô ta từng là một tên trộm khiến nhiều người tán gia bại sản đấy?”

“Không tin à? Xem clip trên TV đi.”

“Ơ, có ai thấy cô ta đâu nhỉ? Không lẽ… bỏ trốn rồi? Mau đi bắt lại đi thôi~”

Emma tim thắt lại. Người này rõ ràng nhằm vào cô.

“Cái gì! Cô ta là kẻ trộm ư?” – Stewart gầm lên – “Không! Không chỉ là trộm, mà còn là kẻ lừa đảo! Ta sẽ giết ả!”

Ngay khoảnh khắc ấy, Emma lập tức cảm thấy mình bị khóa chặt.Ống thông gió rung mạnh, rồi một bóng đen khổng lồ chen vào, biến dạng, lao thẳng về phía cô.

Cô vội tung hai lá bùa sấm sét. Tiếng sấm nổ rền, bóng quỷ rít gào, nhưng chỉ khựng lại rồi lại ào tới.Emma tiếp tục tung bùa phòng hộ, tạo ra một màng chắn trong suốt. Tiếng va đập “ầm ầm” dội vang, tấm chắn nhanh chóng mờ đi.

Không còn cách nào, cô đẩy mở nắp cuối ống thông gió, thò ra ngoài – đó là một bức tường cao ba tầng.Không có dây, không có đường xuống. Cô nghiến răng, treo mình ở mép.

Nhờ sức bám kinh người, cô men theo gạch tường nhô ra, tụt xuống được một tầng. Ngay lúc ấy, lá bùa cuối cùng nổ tung, bóng quỷ gào rú lao bổ xuống.Emma buộc phải buông tay tung bùa khóa hồn, đồng thời tay cô trượt khỏi mép gạch chỉ nhô chưa đầy 3cm.

Thân thể rơi xuống!Cô cố ép sát vào tường, móng tay rách toạc, máu loang ra, da thịt rách nát. Quần áo bị mài rách, bụng và ngực đau rát vì thương tích.Nhưng sự đau đớn đó giúp tăng ma sát, làm chậm đà rơi.

Kịp nhìn thấy mép mái tầng một, Emma bật người, chống tay dừng lại.Chỉ một tầng, với cô chẳng đáng gì. Sau cú bật, cô khụy xuống đất, an toàn tiếp đất.

Ngẩng đầu nhìn, lá bùa khóa hồn đã trúng bóng quỷ. Nó giãy giụa điên cuồng, trong cơ thể đen kịt hiện ra vô số khuôn mặt dữ tợn – trong đó có cả Adam Bernal và Kỷ Quang Lượng.

Emma chợt hiểu.Linh hồn họ đã bị giam giữ trong bóng quỷ này.

Cô rút ngay hai lá bùa: thanh tẩy và tán hồn. Bùa thanh tẩy phát sáng, những khuôn mặt dữ tợn dần dịu lại, cuối cùng hóa thành ánh vàng tan biến – được siêu độ.

Chỉ còn lại ác quỷ hung tợn, khát máu, gào rú muốn lao xuống cắn xé cô.Bùa tán hồn đánh thẳng vào nó.

Một luồng sáng chói lòa bùng nổ.Bóng đen tan rã, hóa thành vô số tia sáng li ti, biến mất khỏi thế gian.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.