72
“Vị này là ai vậy?” – phu nhân Harold nhìn sang Watson, đầy nghi hoặc.
“Đây là… trợ lý của tôi, bác sĩ John Watson.” Emma suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Cô còn kín đáo ném cho Watson một ánh mắt xin lỗi, bởi thực sự chẳng biết phải giải thích tình huống hiện tại thế nào.Chẳng lẽ lại nói thẳng ra rằng:
— Sherlock cho rằng chuyện này không chỉ là ma quỷ, mà là một vụ án kỳ lạ, nên đã nhanh tay giành mất vụ này. Bây giờ người lên tiếng là… trợ lý của anh ta.— Vụ án kỳ lạ? Tại sao lại nghĩ vậy? Rốt cuộc anh ta là ai?— Vì blablabla…
Cảm giác nói ra thì còn rườm rà hơn, thôi thà đơn giản một chút cho nhanh.
Watson nghiến răng, chau mày lườm Emma, rồi lại liếc sang Sherlock – kẻ đang khẽ cong môi, có vẻ tâm trạng rất tốt.Anh ta chỉ còn biết bất lực nhún vai, chấp nhận cái “chức danh trợ lý bất đắc dĩ” này.Trong bụng thì thầm: Đúng là đã leo lên thuyền giặt rồi ! #Thêm một công việc bán thời gian nữa, liệu có nên đòi sếp tăng lương không?# “Chuyện là thế này, tòa lâu đài của tôi, Julius Castle ở Northumberland…” – phu nhân Harold bắt đầu kể, và ngay câu mở đầu đã khiến ba người đều ngạc nhiên.Tất nhiên, chỉ có Watson để lộ vẻ ngạc nhiên, còn Emma và Sherlock vẫn bình tĩnh như thường. Emma âm thầm châm nến cho Watson – người đồng đội tội nghiệp chẳng có chút năng khiếu diễn xuất nào.Bảo sao sau này Sherlock giả chết, diễn kịch cả thế giới mà chẳng buồn nói với anh ta một câu.Ai bảo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/emma-va-nhung-vi-khach-vo-hinh/2904100/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.