79
Từng bộ xương, từng xác chết thối rữa… lần lượt được khiêng ra từ căn mật thất nằm giữa tầng ba và tầng bốn. Trùng hợp thay, mật thất ấy lại đúng ngay giữa phòng ngủ của Emma và phòng ngủ chính của bà Harold.
Lối vào mật thất do Sherlock phát hiện quá chật hẹp, nên cảnh sát buộc phải phá sàn phòng ngủ chính của bà Harold, cẩn thận gỡ từng viên gạch mà không làm hỏng hiện trường, đặt thang xuống để đi đường gần, rồi lần lượt vận chuyển chứng cứ tội ác bên trong.
Khuôn mặt cảnh sát ai nấy đều tái mét. Những xác chết này hoàn toàn không được xử lý gì, máu bị rút hết, nếu chết rồi thì chỉ bị chất đống vào góc. Mùi hôi thối, giòi bọ ngọ nguậy… tất cả đều thử thách giới hạn tâm lý con người.
Trước khi chết, các nạn nhân còn bị “nuôi nhốt” một thời gian. Chất thải từ quá trình trao đổi chất của họ dù có một cái hố xí tạm bợ để chứa, nhưng lâu ngày không dọn, để lại thứ mùi ám ảnh, chẳng thể tan biến.
Xem ra, lá gan của hung thủ thực sự rất lớn. Dựa vào thi thể lâu năm nhất, có thể thấy những chuyện này đã kéo dài ít nhất mười, hai mươi năm. Trong từng ấy năm, hung thủ đã sống và “làm việc” ngay giữa chốn ghê tởm đó.
Nói căn mật thất ấy là địa ngục trần gian, quả thật không ngoa.
Bà Harold đứng ngây ra nhìn cảnh sát ra vào mang từng túi đựng xác xuống sân. Khuôn mặt vốn được chăm chút kỹ lưỡng của bà giờ cứng đờ kỳ quái, chỉ còn đôi mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/emma-va-nhung-vi-khach-vo-hinh/2904107/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.