Tô Khanh Hàn tức khắc ngơ ngẩn.
Chu Đồng và Tống Lân vừa nghe Đoạn Càn Mục làm ra quyết định như vậy, sôi nổi che môi cười trộm.
"Điện hạ, ta oan uổng."
Không chờ bọn thị vệ lĩnh mệnh, Tô Khanh Hàn lập tức chắp tay nhìn Đoạn Càn Mục.
"Ồ?" Đoạn Càn Mục rất có hứng thú mà cong cong khóe môi, bước chân đi đến trước mặt Tô Khanh Hàn, "Ngươi oan uổng chỗ nào?"
Tô Khanh Hàn không thích Đoạn Càn Mục tiếp xúc quá gần với hắn, theo bản năng lui ra sau một bước.
Đoạn Càn Mục sắc mặt trầm xuống, nắm lấy tay Tô Khanh Hàn, "Nói! Cô oan uổng ngươi chỗ nào?!"
Xương cổ tay phải như bị Đoạn Càn Mục bóp nát, Tô Khanh Hàn đau đến nhíu mày, nhưng nhìn thẳng Đoạn Càn Mục vẫn như cũ không cam lòng yếu thế.
"Là mấy tên nam sủng muốn ta liếm sạch sẽ chè đậu đỏ trên mặt đất......"
Theo Tô Khanh Hàn nói ràng từng câu chữ, Đoạn Càn Mục thoáng nhìn ánh sáng chiếu vào chè đậu đỏ trên mặt đất.
"Hắn là nam sủng, dĩ hạ phạm thượng, ta thân là Thái Tử Phi tự nhiên có quyền xử trí."
Bùm một tiếng, Chu Đồng vừa nghe Tô Khanh Hàn nói như vậy lập tức quỳ xuống dưới chân Đoạn Càn Mục, dùng cánh tay mảnh khảnh ra sức ôm lấy chân Đoạn Càn Mục, "Điện hạ người đừng nghe hắn ngậm máu phun người, em làm sao dám ép Thái Tử Phi làm loại chuyện này...... Là Thái Tử Phi nhìn em không vừa mắt, cho nên mới đánh em...... Điện hạ, người nhất định phải thay em làm chủ!"
"Đúng vậy ạ." Tống Lân tự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-dich-tuong-mieu-nhat-thanh/1683257/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.