"...... Khanh Hàn?"
Nghe giọng nói từ Bạch Mạnh chân thực, Tô Khanh Hàn ý thức được đây không phải đang nằm mơ.
"...... Tại sao?"
Dùng sức xoa xoa huyệt thái dương đau đớn, Tô Khanh Hàn khó khăn đặt câu hỏi.
Vì sao Bạch Mạnh lại ở chỗ này?
"Đệ hỏi huynh cái gì......" Bạch Mạnh gãi gãi cái ót, không hiểu ra sao, "Huynh còn muốn hỏi đệ, sao đệ lại ở đây?"
"Huynh nói...... Cái gì?"
Tô Khanh Hàn đánh vào đầu mấy cái nhưng không có cách nào tỉnh táo lại, trong lúc nhất thời không thể tiêu hóa những lời của Bạch Mạnh.
"Bạch đại ca, chỗ này...... Là chỗ nào?"
Chẳng lẽ không phải Cảnh Dương Cung sao?
Bạch Mạnh bị Tô Khanh Hàn hỏi cho sửng sốt, đành phải châm đèn lên rồi trả lời: "Nơi này là sứ quán, là nơi huynh tá túc!"
"Cái gì?!" Tô Khanh Hàn chấn động.
Sao lại ở sứ quán?
Hắn không phải về đến Cảnh Dương Cung rồi sao?
"Không được...... Đệ......" Tô Khanh Hàn tuy cả người còn mơ mơ màng màng, nhưng lại muốn xuống giường, kết quả chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ gối trước mặt Bạch Mạnh.
"Khanh Hàn!"
Bạch Mạnh lập tức vươn tay đỡ lấy Tô Khanh Hàn.
Tô Khanh Hàn lao đao sắp ngã, như bị phát sốt.
"Đệ bị sao vậy?"
Vươn tay sờ trán Tô Khanh Hàn, Bạch Mạnh phát hiện đầu Tô Khanh Hàn không nóng, nhưng thân thể lại nóng đến kinh người.
"Đệ cũng không biết tại sao......" Tô Khanh Hàn lắc đầu với Bạch Mạnh, "Đệ chỉ biết...... Đệ không thể tiếp tục ngốc ở chỗ của huynh......"
"Nhưng mà Khanh Hàn......"
Biết Tô Khanh Hàn muốn nhanh chóng rời khỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-dich-tuong-mieu-nhat-thanh/1683342/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.