Một trận gió lạnh thổi rơi xuống vài lá cây bạch quả, Phạm Thừa Ngọc nghe thấy tiếng bước chân dần dần tới gần hắn, quay người lại, liền nhìn thấy Đoạn Càn Hạ xụ mặt đi về phía hắn.
"...... Tứ hoàng tử?" Phạm Thừa Ngọc có chút kinh ngạc, vậy mà không ai thông báo cho hắn Đoạn Càn Hạ tới.
Đoạn Càn Hạ thoạt nhìn tâm tình không tốt lắm, gương mặt vốn hung thần ác sát lúc này nhìn qua càng thêm âm trầm.
Phạm Thừa Ngọc không hiểu Đoạn Càn Hạ vì chuyện gì mà không vui, đang muốn thỉnh an Đoạn Càn Hạ, lại bị Đoạn Càn Hạ nắm chặt lấy tay.
"Cúi người xuống."
Nghe Đoạn Càn Hạ ra lệnh như vậy, Phạm Thừa Ngọc không hiểu gì, nhưng vẫn thong thả cúi người trước người Đoạn Càn Hạ.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy Đoạn Càn Hạ giơ tay lên, từ trên đỉnh đầu hắn gỡ xuống một mảnh lá cây bạch quả vàng nhạt.
Phạm Thừa Ngọc giật mình, nhoẻn miệng cười, "Tứ hoàng tử, ta hiện tại có thể đứng dậy chưa?"
"Rồi." Đoạn Càn Hạ gật gật đầu.
Đã qua nhiều năm như vậy, lời nói Đoạn Càn Hạ vẫn trước sau như một, tích tự như kim, địa vị ở trong cung cũng không tăng lên chút nào.
Phạm Thừa Ngọc không cấm có chút nóng vội, nhưng hắn cũng rất rõ ràng, nóng vội ăn không hết nhiệt đậu hủ, muốn đoạt ngôi vị hoàng đế, đó là một quá trình cực kỳ dài lâu mà lại hung hiểm vạn phần.
"Tứ hoàng tử tới tìm ta, có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì thì không thể tới tìm ngươi?" Đoạn Càn Hạ nhíu mày, ngữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-dich-tuong-mieu-nhat-thanh/300941/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.