Thủy Kính rốt cục vẫn không nén nổi tò mò, mở ra tập DVD hắn đưa.
Trên màn hình kia chính là nàng, nhưng cũng không phải là nàng.
Ở buổi tiệc từ thiện, một thân toàn cực phẩm giống con bướm nhẹ nhàng bay múa, cùng Quan Long Kí tao nhã khiêu vũ.
Ở đoạn sau là hình ảnh cô cười rạng rỡ bên hắn đang ôn nhu, khung cảnh thật khiến mọi ánh mắt chăm chú nhìn vào.
Nữ nhân kia đúng là đang cười đến sáng chói, cách ăn mặc hoàn mỹ không tỳ vết, tao nhã, trang sức cũng là cực phẩm đá quý, toàn thân hoa lệ bức người.
Những tiếng ca ngợi liên tiếp vang lên.
Nàng cười vui vẻ ngọt ngào, không hoài nghi bộ mặt hạnh phúc kia là của nàng, càng nghĩ càng khiến Thủy Kính không nén nổi tức giận.
Không những thế chính là hình ảnh món ăn bao năm mình không chạm qua – bánh ngọt.
Xem xong DVD thứ nhất Thủy Kính không còn dũng khí coi cái thứ hai.
Cái nữ nhân kia…. Không nên cười hạnh phúc như thế.
Nàng che mặt, hai vai run rẩy, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Đáng chết! Đáng chết! Đáng giận! Đáng giận! Nàng trong lòng hò hét, tự trách bản thân cũng trách Quan Long Kí.
“Ba ba, mẹ mẹ…” nỗi đau lại lần nữa được khơi lên, tiếng khóc lần nữa lại bật lên từ miệng nàng.
Đêm nay, Thủy Kính mang nước mắt vào giấc ngủ.
Trong phòng ngủ lớn chỉ có tiếng khóc mỏng manh của nàng.
Khóc đến khi đi dần vào giấc mộng.
Mẹ nàng mặc một chiếc váy trắng thật trẻ trung, còn cha vẫn mặc bộ đồ tây màu xám,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-tong-giam-doc-phai-can-than/357828/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.