Dành thời gian học lái xe. Học nhiều tháng, tại mục thứ ba thì đuôi xe đụng vào cột, không qua.
Từ nhỏ tôi đã rõ thần kinh vận động của mình không phát triển. Nhưng lái xe đồ chơi này cũng không khó lắm. Bạn nhìn đại đội A, doanh trinh sát của sư đoàn, tùy tiện lấy một người cũng có thể như kẻ trộm. Tiểu Hứa biết lái xe tăng, Viên Lãng biết lái máy bay trực thăng.
(Có tiếng nói: Cô so với ai chứ? Người ta là dùng bao nhiêu xăng quân dụng mà nên đấy.)
Thật ra thì tôi cảm thấy lái xe là một việc quen tay hay làm, thường xuyên chạy, chạy mỗi ngày, từ từ sẽ biết. Bây giờ vấn đề là cơ hội tôi ngồi trước tay lái rất ít. Một xe mà tám học viên, mọi người thay nhau lên đường, chạy không được bao nhiêu cây số thì phải đổi người.
Đổi thì đổi, lúc tới phiên tôi, bạn nhìn sắc mặt xanh mét, tay chân cứng ngắc, ánh mắt hoảng sợ kia của huấn luyện viên xem. Tôi không phải thường đạp nhầm thắng, đổi lỗi khác không được à? Đường ngoại ô vốn không bằng phẳng, tôi chạy thành như vậy hoàn toàn có thể giải thích được. Ngày nào cũng thấy vẻ mặt hoảng sợ kia của huấn luyện viên, lòng tự tin của tôi bị đả kích nghiêm trọng.
Tôi đề nghị lần sau đổi huấn luyện viên có thần kinh khá hơn, trái tim khỏe mạnh để học viên có môi trường học tập thoải mái hơn.
Vốn là định tam làm sẽ mượn xe của công ty luyện tay một chút, ai ngờ đội trưởng đoàn xe Tiểu Trần thấy tôi chạy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-vien-lang/563558/quyen-3-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.