Cố hương (nhất)
Phù Lam nhớ rõ năm ấy là tiết trời cuối thu, ngọn núi trải dài sắc vàng óng ánh của cây ô cựu hòa cùng màu đỏ rực của lá phong.
Năm ấy y mười hai tuổi, lần đầu rời khỏi Nam Cương, cùng mèo đen đi về phương bắc, dọc đường đi tìm kiếm vết tích thần tích, thẳng tới Ô Giang.
Phong cảnh Ô Giang khác hẳn Nam Cương, núi non nơi này tinh xảo tú lệ, mùi vị thanh nhã, giống như mực vẽ mày của nữ nhân.
Càng về phía Bắc Việt càng thái bình, vương triều ở nhân gian thống nhất, không giống Nam Cương lãnh địa san sát, yêu tộc tranh đấu không ngừng.
Phù Lam tìm chỗ sơn động nghỉ chân ở sườn núi, dừng lại khá lâu.
Mãi cho đến một ngày nọ, mèo đen ra ngoài săn thú, tiện thể tha về một đứa bé bọc trong tấm vải xanh.
Mèo đen lấy ra một cái nồi đất mẻ đặt trên mặt đất, nói: “Hôm nay vận khí tốt, gặp một đứa nhỏ bị lạc, vừa lúc làm đồ ăn cho lão phu.
Ngươi trông chừng hắn, lão phu đi tìm chút củi lửa.”
Đứa bé này sinh ra trắng nõn, đôi mắt đen nhánh, không chớp mắt, nhìn chằm chằm Phù Lam.
Phù Lam không để ý nó, ngồi xuống tĩnh tọa.
Qua một lát, y nghe thấy âm thanh sột sột soạt soạt, đứa bé kia đang bò lại chỗ y.
Y vẫn không động đậy như cũ, đứa nhỏ leo lên cánh tay y, trong lòng y trầm xuống,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-ma/1090313/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.