Liễu thị thấy Tạ Ngọc trầm ngâm không nói, vội lau nước mắt: “Là ta lắm lời rồi, mong tiểu công gia đừng trách.”
Lúc này, Tạ Ngọc mới thu lại suy nghĩ, bình thản nói: “Không sao. Ta và phu nhân thành thân chưa bao lâu, những chuyện này nàng ấy chưa từng nói với ta. Nếu không nhờ lời của bá mẫu hôm nay, e rằng ta cũng chẳng biết nàng ấy đã từng sống như thế nào.”
Nghe giọng điệu của hắn không có vẻ bài xích, Liễu thị dần yên tâm hơn, lại thở dài: “Thực ra, nếu chỉ là nghèo khổ thì cũng đành, chỉ là đứa trẻ đó thật sự quá bạc mệnh.”
Bà ấy vừa nói vừa lấy khăn lau nước mắt, tiếp tục kể: “Ta có hỏi thăm đôi chút ở các thôn trấn gần đó. Khi còn trong tã lót, con bé đã thất lạc phụ thân. Sau đó, một cặp phu thê hiếm muộn nhặt được, đặt cho cái tên là ‘Tưởng Đệ’, xem như một nửa nha hoàn trong nhà. Không ngờ đến năm nó mười tuổi, đôi phu thê kia lại sinh được một nhi tử. Có nhi tử rồi, họ bắt đầu chê nó tốn cơm, suốt ngày đánh chửi không ngớt. Đến khi thật sự không muốn chứa chấp nữa, họ liền bán nó cho một tên lưu manh khét tiếng trong thôn làm dâu nuôi từ bé. Nghe nói lúc đó, nó ôm chặt dưỡng phụ dưỡng mẫu, khóc đến xé gan xé ruột, phải có người bẻ từng ngón tay một mới lôi đi được…”
“Khi ấy, tên vô lại kia dùng hai cân hương thung và nửa con heo để đổi lấy nó, còn đặt cho nó một cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-ngoc-lang-that-boi-tuu/2746699/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.