Sau khi Tạ Ngọc đi, Thẩm Thanh Sơn cùng Liễu thị cũng từ trong miếu đi ra, đại khái là cầu thần bái Phật thật sự có tác dụng trấn định tâm thần, hai người cười cười nói nói, thần sắc đều khá hơn không ít.
Thẩm Xuân do dự một lát, vẫn là nói việc Tạ Ngọc vừa rồi cho hai người, nhưng nàng không nói thoả thuận trước mắt giữa hai người, chỉ nhắc tới nhà họ gần đây có khả năng sẽ xảy ra chuyện.
Thẩm Thanh Sơn cùng Liễu thị đều lộ kinh ngạc, ông ấy nghĩ nghĩ: "Chúng ta chỉ là nhà tiểu quan, chuyện của cấp trên chúng ta cũng không biết, lường trước cũng liên lụy không đến trên đầu chúng ta, lúc làm việc nhắc nhở là được rồi, ta sẽ để ý thêm."
Thẩm Xuân còn chưa suy nghĩ thông suốt, cứ nơm nớp lo sợ qua hai ba ngày như vậy, cũng không gặp sóng gió gì, trái tim nàng dần dần an định lại, chỉ còn chờ sau bảy ngày triệt để xoá bỏ hộ tịch, nàng liền có thể đi tìm Tạ Vô Kỵ nhận nhau.
Tối hôm đó, nàng vừa mới nằm ngủ, chỉ nghe thấy sát vách truyền đến một loạt âm thanh náo loạn đánh đập, trong nội tâm nàng hoảng hốt, sau khi đẩy cửa ra nhìn về phía sát vách liền gặp tiểu viện nhà Thanh Sơn thúc chiếu đèn đuốc sáng trưng, cửa ra vào lờ mờ có nhiều sai dịch đứng đầy.
Trong nội tâm nàng nhảy một cái, vội vàng khoác y phục vào, sửa soạn vớ giày ra bên ngoài rồi chạy, liền thấy phòng cách vách bị năm sáu sai dịch giơ đuốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-ngoc-lang-that-boi-tuu/2746741/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.