Dương Liễu và Hứa Ý Tống đã đi được bốn đến năm mươi mét, quay đầu nhìn lại mới phát hiện Ôn Sở và Tần Kiến Thư tiếp tục tụt lại phía sau, không biết đã một mình chạy tới nơi nào rồi.
Dương Liễu gọi điện thoại tới thúc giục.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng hai người cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt, từ phía sau chậm rãi chạy tới.
Có lẽ là vì đã nói chuyện riêng với Ôn Sở, nên sau khi bắt kịp nhóm, để tránh khiến bản thân trông quá thiếu lễ phép, Tần Kiến Thư cũng không còn tỏ ra quá trầm lặng và yên tĩnh nữa.
Bốn người nói cười rôm rả, chẳng mấy chốc đã trông thấy cổng lớn biểu tượng của điểm tham quan mà họ đi qua lúc đến.
Dù cách khá xa, nhưng mùi thơm đồ ăn từ con phố buôn bán bên ngoài đã theo gió bay tới trước mặt họ.
Ôn Sở hít sâu hai hơi, cảm giác đói bụng tăng lên gấp bội.
Cô siết chặt quai ba lô trên vai, bước chân càng lúc càng nhẹ.
Lúc trưa, bọn họ chỉ ăn qua loa vài món ăn vặt trên đỉnh núi để lót bụng, nhưng mấy thứ đó chẳng đủ nhét kẽ răng.
Muốn tới bãi đỗ xe thì bắt buộc phải đi qua con phố buôn bán dưới chân núi Thanh Sơn. Đi hết cả con phố, ngay cả người vốn không thích ăn quán ven đường như Tần Kiến Thư cũng không cưỡng lại được mà mua một chén khoai tây nhỏ để lót dạ.
Dương Liễu một tay cầm tô oden, tay kia cầm điện thoại tra bản đồ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gai-thang-schrodinger-lac-duong-bibi/2391389/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.