Thang máy dừng ở tầng một. Cửa thang máy mở, hai nhân viên kia lần lượt bước ra.
Ôn Sở và Tần Kiến Thư muốn đến bãi đỗ xe ở tầng B2, nên sau khi hai người kia rời đi, họ tiếp tục xuống thêm hai tầng nữa.
Phản ứng của Tần Kiến Thư trong thang máy rất là vi diệu. Ôn Sở chú ý quan sát, sau phút chốc ngạc nhiên, đối phương nhanh chóng dời mắt, dần bình tĩnh lại.
Có lẽ chỉ xem như nghe qua một câu chuyện phiếm bình thường, hoặc cũng có thể là căn bản không tin?
Mãi đến khi trở lại xe, Ôn Sở nghiêng người kéo dây an toàn.
Ngay lúc cô quay người, Tần Kiến Thư bỗng nhiên lên tiếng, hình như hơi chần chờ: "Ôn Sở, vừa rồi cô...có nghe thấy không?"
Những từ Tần Kiến Thư mơ hồ che giấu dường như khiến đầu môi nàng bỏng rát.
Ôn Sở dùng sức cài dây an toàn, trong buồng xe yên tĩnh, một tiếng "cạch" nhẹ nhàng vang lên cùng lúc với giọng cô: "Kỳ Vãn Tễ sao?"
Tần Kiến Thư lại bất ngờ, nàng hơi nhướng mày, ngạc nhiên vì Ôn Sở đoán đúng.
Chỉ nghe thấy Tần Kiến Thư "ừ" một tiếng, như muốn nói lại thôi. Ôn Sở thấy rõ vẻ mâu thuẫn trên khuôn mặt nàng, vừa hiếu kỳ lại vừa hơi khó mở lời.
Có lẽ đối với Tần Kiến Thư mà nói, lén bàn luận chuyện riêng của phụ huynh học sinh là hành động rất bất lịch sự.
Trên người Tần Kiến Thư, Ôn Sở nhìn thấy hình hài sơ khởi của cái gọi là đạo đức.
Đến mức tối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gai-thang-schrodinger-lac-duong-bibi/2391407/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.