Tấm giấy nhôm màu bạc nằm trong tay mang lại cảm giác lành lạnh. Ôn Sở hơi ngạc nhiên, Tần Kiến Thư vậy mà đặc biệt mang thuốc đến đây cho cô.
Không đúng, vừa nãy nàng nói là tiện đường.
Dù có là cố ý hay vô tình đi chăng nữa thì cuối cùng cũng khiến tâm trạng ủ dột nhiều ngày qua của Ôn Sở trở nên tốt hơn rất nhiều. Khóe môi cô hơi cong, trong đôi mắt đen láy xinh đẹp ấy cuối cùng cũng ánh lên chút ý cười: "Cảm ơn cô Tần, lần sau tôi mời cô uống trà sữa nhé."
"Tôi không thích uống trà sữa." Tần Kiến Thư gần như theo bản năng đáp lại một câu.
"Hửm—?" Khóe môi Ôn Sở bất giác cong lên.
Sau khi trả lời, bản thân Tần Kiến Thư cũng nhận ra lời mình nói có gì đó không ổn, bầu không khí vừa mới dịu đi giữa hai người dường như lại bị một câu nói của nàng quấy nhiễu trở lại.
Nàng không được tự nhiên, quay mặt sang chỗ khác rồi đưa tay vén lọn tóc rối bên tai. Mùa thu, ánh mặt trời nhẹ nhàng tôn lên nét nghiêng gương mặt thanh tú của nàng.
Ôn Sở đang định mở miệng nói gì đó thì bỗng nhiên cổ họng ngưa ngứa. Cơn ho đột nhiên xuất hiện khiến cô phải nuốt lại lời định nói: "Vậy thì cái khác cũng được, để lần sau vậy."
Về đến phòng học, Ôn Sở vừa mới yên vị thì đã nghe thấy vài tiếng cười trộm phát ra từ dưới bục giảng. Cô ngẩng đầu nhìn, hóa ra lại là đám Dương Tương.
Thấy mình bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gai-thang-schrodinger-lac-duong-bibi/2391428/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.