Sau khi tan làm, Ôn Sở tìm chỗ dán lại miếng dán màn hình như lời cô đã nói.
Để cho tiện, cô đặc biệt để Dương Liễu chọn địa điểm ăn tối trong một trung tâm thương mại lớn, như vậy khi đi ngang qua cửa hàng điện thoại thì có thể tranh thủ dán luôn.
Tầng một của trung tâm thương mại rộng rãi sáng sủa, dòng người qua lại tấp nập. Dương Liễu cầm miếng dán màn hình nát bấy vừa mới được gỡ xuống, nhìn đi nhìn lại, không khỏi xuýt xoa: "Trời ạ, miếng dán màn hình của cậu sao lại vỡ đến mức này, nứt thành mạng nhện luôn rồi."
Ôn Sở hơi nhướng mắt lên, không tỏ vẻ gì mà đáp lại: "Lụm dưới nền xi măng lên, màn hình không vỡ đã là may lắm rồi."
"Vỡ thì nhân tiện thay cái mới. Dù gì cậu cũng đâu sống dựa vào chút lương còm của trường."
"Cậu trả tiền à?"
"Nếu cậu chịu mở miệng nhờ mình thì có gì mà không thể chứ?" Nói chuyện qua lại, Dương Liễu vứt miếng dán màn hình bị nứt trong tay vào thùng rác, hừ nhẹ một tiếng chẳng mấy bận tâm. Ánh mắt cô lại lần nữa dừng trên người Ôn Sở, mỉm cười dịu dàng.
Bên trái cô, mái tóc đen như thác của Ôn Sở buông xõa xuống hai bờ vai, một tay lười nhác chống cằm, ánh mắt tập trung dõi theo người nhân viên cửa hàng đang dán màn hình, toàn thân toát lên vẻ lười nhác ung dung.
Nhìn từ góc nghiêng, điểm nổi bật nhất trên gương mặt Ôn Sở vẫn là sống mũi cao và hàng mi dài
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gai-thang-schrodinger-lac-duong-bibi/2391429/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.