14
Bây giờ nghĩ lại chuyện đó, tôi vẫn thấy vô cùng kỳ lạ.
Một cô bé mười mấy tuổi, giống như một món hàng, được trả trước tiền cọc, đợi đến khi giao người thì mới trả nốt phần còn lại.
Nhưng ở vùng quê thời đó, chuyện này không phải là hiếm.
Họ luôn có rất nhiều lý do để gạt bỏ những đứa con trong nhà.
Quá nghèo không nuôi nổi, muốn sinh con trai, muốn có tiền để chữa bệnh cho người thân, vân vân.
Nhưng điều kỳ lạ là, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, họ cũng không bao giờ nghĩ đến việc cho đi đứa con trai nào trong nhà.
Bác cả và bác gái tôi không nói gì, mẹ tôi nắm tay tôi vừa khóc vừa xin lỗi.
Bà nội thì cứ lặp đi lặp lại rằng gia đình vợ chồng thằng què Vương có điều kiện không tệ, tôi đến đó sẽ được sung sướng.
Bà đã lựa chọn rất kỹ mới tìm được một gia đình như vậy.
Nước mắt tràn đầy khóe mắt, tôi cắn chặt môi không cho mình khóc.
Tôi gạt tay mẹ ra, lạnh lùng nói: "Đừng khóc nữa, con nhìn mà thấy ghê tởm."
Tôi thà mẹ đối xử lạnh nhạt, động một chút là đánh mắng tôi như bố, còn hơn là thấy mẹ vừa nói yêu tôi, vừa làm tôi tổn thương sâu sắc như thế này.
Tôi chạy ra khỏi cửa, sau khu nhà tập thể có một con mương, vào mùa hè sẽ có rất nhiều bèo trôi nổi trên mặt nước.
Sau những cơn mưa, nước dâng cao, bèo cứ thế trôi theo dòng nước.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ganh-nang-tinh-thuong-night-s-seventh-dream/2793952/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.