23
Giây phút đó, anh hai tôi, một người vốn mạnh mẽ, đã đỏ hoe mắt, anh quay đầu đi, giọng buồn rầu: "Ừ, anh biết rồi."
Từ đó về sau, anh hai tôi trở nên nghiêm túc hơn, thường xuyên thấy anh cầm bài tập đi hỏi anh cả.
Sau này anh cả tôi rất bực mình: "Bài này mà cũng không biết à?".
"Bài này mà cũng không biết luôn?".
"Cái này cũng không biết nữa?".
"Em đi học để làm gì thế hả?".
Bực mình là thế, nhưng anh cả chưa bao giờ từ chối khi anh hai hỏi bài, anh còn luôn dành thời gian để kiểm tra bài cho anh hai.
Điều này khiến anh hai tôi cũng rất lo lắng.
"Cái này anh cũng không biết."
"Cái này anh cũng không biết nữa."
"Liệu bây giờ có còn kịp không?".
Bị mẹ tôi véo vào gáy một cái: "Có thời gian nghĩ ngợi lung tung như vậy, sao không tập trung vào học đi hả?".
"Con cố gắng thêm mười phút nữa thôi, là có thêm một điểm, biết đâu một điểm đó lại là sự khác biệt giữa đỗ đại học và chỉ đỗ cao đẳng, giữa trường hạng hai và trường hạng nhất."
Anh hai tôi ôm đầu bỏ chạy: "Còn trường hạng nhất nữa hả mẹ? Mẹ tha cho con đi."
"Mục tiêu của con chỉ là trường hạng hai thôi."
Tay mẹ tôi từ từ hạ xuống, nhỏ giọng nói: "Trường hạng hai cũng được, nhưng nếu con không đặt mục tiêu cao hơn một chút, thì thằng bé này lại chỉ nghĩ đến việc học trường hạng ba thôi."
Mẹ tôi quả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ganh-nang-tinh-thuong-night-s-seventh-dream/2793956/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.