Bức ảnh được sắp xếp cẩn thận trong ba phút cuối cùng vẫn trở thành một mớ hỗn độn. Dưới cú cùi chỏ dã man tàn bạo của Mạch Sơ, Mạc Tri che bụng kêu đau thảm thiết, Hàng Dĩ An đưa tay đỡ lấy cậu ta, Kiều Dạng và Trần Thiên Cù đứng bên đều không chịu nổi sự tò mò mà nhìn sang, năm người mỗi người một việc, không ai lộ mặt.
“Không được không được, chụp lại!” Mạch Sơ trừng mắt nhìn Mạc Tri: “Đều tại ông, hỏng hết rồi.”
Mạc Tri núp sau lưng Hàng Dĩ An, cảm thấy cực kỳ ấm ức: “Sao có thể trách tôi được? Tại bà đánh tôi.”
“Tôi chỉ mang theo một hộp giấy ảnh, không chụp cho các cậu.” Trâu Tâm Ý thu lại máy ảnh, “Tôi thấy bức này cũng khá tốt mà, rất tự nhiên và sinh động.”
“Tôi cũng thấy khá tốt.” Kiều Dạng cầm bức ảnh khá rõ nét, nói, “Vậy tôi lấy nhé, tôi muốn lưu giữ.”
Trên đường về, trong xe buýt rõ ràng không còn sự ồn ào như lúc đi. Mạch Sơ vừa lên xe đã trùm áo kín mít để ngủ.
Cảm nhận được ai đó vỗ nhẹ hai cái lên vai, Kiều Dạng quay đầu lại, Mạc Tri đưa điện thoại cho cô qua khe ghế, rồi chỉ vào Mạch Sơ.
Kiều Dạng nhìn vào màn hình chụp ảnh, im lặng trách móc: Ông rảnh quá à?
Mạc Tri chắp tay lại, lông mày nhíu chặt: Xin bà đó.
Kiều Dạng liếc nhìn cô gái bên cạnh, gò má bị áp bẹp dí, môi hơi mở, mặt mày giãn ra, hơi thở đều đặn, trông như vừa có một giấc mơ đẹp.
Nếu đổi lại là ngày thường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-doi-roi-lai-gap-lam-doi/2843168/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.