20
“Có t.h.u.ố.c lá không?”
Giang Nhiên bỗng lên tiếng.
Tài xế nói: “Xin lỗi Giang tổng, tôi không hút thuốc.”
Anh không thích mùi thuốc lá, nên những người bên cạnh anh đều không hút. Tôi nghe thấy anh nói:
“Dừng xe ở lề đường đi, từ đây đến khách sạn gần, tôi đi bộ về.”
Xe chậm rãi dừng lại. Anh bước xuống xe, ngay cả áo khoác cũng không lấy. Bước vào một cửa hàng tiện lợi. Anh chưa từng mua thuốc lá, đứng trước quầy rất lâu, đến khi nhân viên hỏi mới tùy tiện chọn một hộp. Là Marlboro. Còn mua thêm một cái bật lửa.
Anh ngồi trên ghế trước cửa hàng tiện lợi. Động tác hút thuốc có chút vụng về. Lần đầu tiên rít một hơi, anh bị sặc. Khi cúi người ho khan, tôi không nhịn được mà vỗ nhẹ lên lưng anh.
“Hút thuốc không tốt, đừng học theo.”
Anh không nhìn thấy, cũng không nghe thấy.
Bên kia con hẻm tối tăm. Có mấy học sinh đứng đó. Đang đẩy một cô gái.
“Nếu mày quỳ xuống xin lỗi, bọn tao sẽ thả mày đi.”
Một cảnh tượng quen thuộc đến đáng sợ.
Tôi đã từng trải qua.
Gió thổi rất mạnh, Giang Nhiên đã thử bật lửa nhiều lần nhưng vẫn không thể châm điếu thuốc thứ hai. Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, ném bật lửa về phía kẻ đầu sỏ trong đám kia.
“Ai vậy?!” Cậu học sinh quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông với gương mặt lạnh lùng. Âm thanh lập tức nhỏ lại, khí thế cũng tan biến.
Giang Nhiên liếc qua một cái: “Cút.”
Đám người đó hoảng sợ bỏ chạy. Cô gái bị bắt nạt lau nước mắt, rụt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-lai-em-gap-lai-anh/2100271/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.