Khỏi phải nói cũng biết đương nhiên là đám người bên trong rất vui mừng cùng kinh ngạc, Tống Nghị ở bên ngoài chỉ thoáng cong môi, rồi quay sang trầm giọng hỏi Phúc Lộc đứng bên cạnh: “Chuyện gia bảo ngươi đi nghe ngóng thế nào rồi?”
Phúc Lộc nhạy bén, lập tức nhớ tới chuyện mấy hôm trước sai hắn ta đi hỏi thăm lai lịch của Hà Hương cô nương, qua một hồi cân nhắc mới đáp: “Hẳn là đào vong từ phía Bắc tới đây. Mấy năm trước, Phúc Vương ở phương Bắc tạo phản, nơi đó có rất nhiều bá tánh tan cửa nát nhà lưu lạc khắp nơi. Không chỉ dân chúng bình thường, những nhà quý nhân quan gia có bao nhiêu người chết, lưu vong, không rõ tung tích đều không có con số cụ thể. Người được cử đi điều tra trước đó chỉ tra được Hà Hương cô nương trôi dọc theo sông Bình Giang, cuối cùng được Liễu ma ma đang giặt đồ bên bờ sông phát hiện rồi kéo nàng lên bờ. Lúc trước tìm cớ bảo Liễu ma ma nộp quần áo của nàng khi vừa đến đây lên, sau khi kiểm tra, xác nhận đây là chất vải đặc trưng của phương Bắc. Tiếp đó là về chất lượng và hình thức đều rất khéo léo tinh xảo, đoán chừng cũng là xuất thân từ gia đình giàu có.” Nói đến đây, Phúc Lộc không khỏi thở dài trong lòng, tên Phúc Vương đáng chết kia, vì tư lợi mà nổi loạn phản nghịch, chỉ thương thay bá tánh vô tội, có bao nhiêu người đã tan nhà nát cửa, bao nhiêu cô nương tốt bị ép phải rời khỏi quê hương lánh nạn? Hà Hương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-phai-nam-son-khanh-an/2229563/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.