Phòng bếp sôi nổi mở tiệc, trong viện cả gia đình lão thái thái cũng tề tựu sum họp. Qua ba tuần rượu, chính là lúc ngà ngà say.
Lão thái thái thấy Minh ca trong ngực Điền thị có vẻ uể oải, bèn dặn dò: “Minh ca buồn ngủ rồi, bảo bà vú ôm nó xuống nghỉ ngơi đi, thằng bé còn nhỏ, không cần phải đón giao thừa đâu, ôm vào trong phòng của ta cũng được. Có Tuệ tỷ ở chung, hai đứa nó có thể chơi với nhau.”
Điền thị đáp, đưa Minh ca cho bà vú, dặn dò một lượt rồi mới cho bà ta ôm đi. Xoa xoa cánh tay đau mỏi, Điền thị lắc đầu bật cười: “Minh ca chạy lăng xăng theo cha nó cả ngày, hết dẫm may rồi lại đốt pháo, hệt như con khỉ vậy. Ban ngày đã đùa nghịch hết sức rồi, giờ này lấy đâu ra tinh thần nữa chứ? Uổng công sáng nay còn cố ý chạy đến trước mặt con, thề thốt muốn đón giao thừa. Chờ nó trưởng thành, con nhất định phải lấy việc này ra chọc mới được, xem nó có xấu hổ không?”
Lão thái thái cười ha ha: “Lời con nít nói mà con cũng tin à? Nhắc đến xấu hổ thì phải nói đến cha Minh ca trước. Ngần ấy tuổi đầu rồi, Tết nhất còn nhảy nhót lung tung khiến người ta lo lắng, đây mới đúng là con khỉ này!”
Tống Hiên đang lôi kéo Đại ca mình uống rượu, hai huynh đệ đã nhiều năm rồi mới có dịp sum họp, nên rất vui mừng, tất nhiên phải uống đến say mới thôi. Nhưng khi nghe thấy lão thái thái nói ra hai chữ “con khỉ”,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-phai-nam-son-khanh-an/2229566/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.