Hoàng cung trong Tử Cấm Thành nguy nga tráng lệ với những bức tường đỏ và hàng ngói xanh, trụ tím dát vàng. Ánh chiều tà cuối cùng chiếu lên đ.ỉnh mái đình, tạo nên một màu vàng nhạt mờ ảo.
Trong Dưỡng Tâm Điện thỉnh thoảng lại truyền ra vài tiếng ho lụ khụ, vừa khản đặc vừa nặng nề.
Hoàng Thái tôn Tự Chiêu trong bộ y phục màu đỏ thẫm đang cúi người vỗ ngực nhuận khí giúp cho Hoàng tổ phụ. Sau đó Hoàng tổ phụ của y ho càng thêm dữ dội, y nhanh chóng cẩn thận đỡ người dậy, rồi nhận lấy cái ống nhổ trong tay thái giám bên cạnh, để sát vào bên miệng Hoàng tổ phụ.
Một khối đờm đặc sệt lẫn trong máu được phun ra. Vĩnh Hi Đế thở hổn hển mấy hơi, cảm thấy đã dễ chịu hơn chút.
Tự Chiêu nhìn vị Hoàng tổ phụ trước mặt đã già nua gầy gò đang bị bệnh tật dày vò hành hạ, tựa như một ngọn nến tàn trước gió, không còn vẻ uy nghiêm oai hùng như xưa nữa. Y không nỡ nhìn thêm, đỏ khoé mắt rồi vội cúi đầu xuống.
Vĩnh Hi Đế thầm thở dài, nhưng nét mặt vẫn bình thường, chỉ hỏi qua những việc trên triều. Mới hỏi được vài câu mà đã cảm thấy hơi mệt, ông bèn phất tay cho y lui xuống.
Thấy vẻ mặt Hoàng tổ phụ đã lộ vẻ mệt mỏi, Tự Chiêu chỉ đành bịn rịn lui ra.
Đến khi bóng dáng cao gầy của Hoàng Thái tôn biến mất khỏi tẩm cung, Vinh Hĩ Đế lụ khụ hai tiếng rồi gọi Thái giám Tổng quản vào.
Thái giám Tổng quản khom lưng cúi đầu đi vào,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-phai-nam-son-khanh-an/2229833/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.