Tô Khuynh mơ mơ màng màng tỉnh dậy, lại là một buổi chiều.
Thái Ngọc cẩn thận đỡ Tô Khuynh đứng dậy, vội vàng sai Thái Hà ở ngoài bưng đồ dùng rửa mặt vào. Hai người hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu, lo lắng cho sức khoẻ của nàng nên không dám mạnh tay, chỉ nhẹ nhàng lau tay lau mặt cho nàng, hầu hạ nàng súc miệng.
Tô Khuynh thực sự không khoẻ, vừa mới cử động nhẹ thì lại đau âm ỉ, run rẩy hụt hơi, đổ mồ hôi lạnh.
Khuôn mặt Thái Ngọc Thái Hà lại lộ vẻ lo lắng.
Cơm trưa Tô Khuynh cũng không ăn nổi hai miếng đã sai dọn xuống.
Thái Ngọc đỡ nàng về giường, đón lấy chiếc gối từ tay Thái Hà rồi đệm bên cho lưng Tô Khuynh, tiếp đó giũ nhẹ tấm chăn lông dày đắp cho nàng.
Sau khi mọi việc xong xuôi, Thái Ngọc khẽ thưa với Tô Khuynh: “Cô nương, sáng nay Phúc Lộc đến đây một lúc, bảo là hai ngày tới Đại nhân sẽ không đến được. Ngoài ra còn mang theo chút thuốc giảm đau và thuốc bổ tới, nói rằng để cô nương bồi bổ sức khoẻ…”
Nghe vậy, trong đầu Tô Khuynh bất giác nhớ lại cảnh đêm qua lúc người kia rời đi đã cúi người vỗ nhẹ má nàng, lạnh lùng cười rồi nói ‘như ngươi mong muốn’.
Thấy cô nương đang rũ mắt mím môi, nét mặt trong trẻo mà trầm tĩnh, trong lòng Thái Ngọc có hơi lo sợ, không biết có nên báo tiếp nữa không.
Tô Khuynh phục hồi tinh thần trở lại.
Nhìn ra Thái Ngọc đang chần cừ muốn nói lại thôi, nàng nói: “Còn gì nữa thì em nói nốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gap-phai-nam-son-khanh-an/2229871/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.