Ngu Dật Hàm nhận thấy Quý Tiêu đang nhìn mình, cảm giác như mình vừa nói điều gì đó không ổn. Dưới ánh mắt hơi oán trách của Quý Tiêu, anh không thoải mái lắm, anh né tránh ánh mắt của hắn.
"À đúng rồi." Đường Hân Nguyệt bên cạnh đột nhiên lên tiếng, bầu không khí ngượng ngùng giữa hai người mới được giải tỏa, cả hai cùng nhìn về phía cô.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra tối qua? Sao các anh lại ở đây?"
"Sau khi Quý Tiêu truyền tin cho em thì bị người ta trả thù ép nhảy xuống biển. Anh nhảy xuống cứu cậu ấy." Ngu Dật Hàm vì đã hứa sẽ giữ bí mật cho Quý Tiêu, nên giấu nhẹm chuyện Quý Tiêu phát tình, trả lời mơ hồ.
"Cái gì?! Mấy người đó dám làm vậy sao!" Đường Hân Nguyệt sửng sốt, mắt trừng lớn.
Cô lại nhìn về phía Quý Tiêu, trong mắt tràn đầy cảm giác áy náy. “Xin lỗi, anh Quý Tiêu, em không ngờ lại khiến anh phải mạo hiểm như vậy vì em."
Quý Tiêu thấy vậy, lập tức lên tiếng: "Đừng nói vậy, là bọn họ hại tôi. Hơn nữa, tôi chẳng sao cả."
Ngu Dật Hàm liếc nhìn hắn, rồi nghĩ đến chuyện Quý Tiêu nhảy vào biển lạnh thấu xương, sống chết chỉ trong gang tấc, còn bị Alpha mà mình không ưa làm chuyện đó, mà giờ vẫn nói là không sao.
Đường Hân Nguyệt cũng không phải là người ngu ngốc, vội vàng nói: "Sao có thể không sao được, nước biển ban đêm lạnh lắm, lại có thể có cá mập, nguy hiểm chết đi được! May mà có anh họ giúp anh!"
-
Đường Hân Nguyệt nghĩ đến đây,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-a-mang-thai-con-cua-doi-thu-mot-mat-mot-con/1873591/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.