🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu, ra hiệu để hắn nói.

Quý Tiêu vừa chỉnh lại bộ đồng phục đen trắng tơi tả để che đi những vết thương trên người, vừa nói: "Đừng để người khác biết tôi là Omega, đừng kể với ai rằng tôi đã đến đây."

Yết hầu Ngu Dật Hàm khẽ động, dường như muốn hỏi gì đó, nhưng có lẽ vì cảm thấy đó là chuyện riêng của Quý Tiêu nên anh không tiếp tục hỏi.

Anh chỉ nói: "Cậu là Omega, mà lúc nào cũng giả vờ là Alpha, cậu có từng nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra không?"

Quý Tiêu rõ ràng không muốn bàn về chuyện này, hắn quay lại nói: "Có hậu quả gì thì tôi cũng sẽ chịu."

"Cậu chịu?" Sắc mặt Ngu Dật Hàm nghiêm túc hơn. “Dù cậu không quan tâm đến việc người khác... làm thế với cậu, cậu có biết việc tối qua cậu nhảy xuống biển để giấu đi giới tính Omega của mình nguy hiểm đến mức nào không? Cậu có từng nghĩ đến việc gia đình sẽ lo lắng cho cậu không?"

"Liệu tôi có sự lựa chọn nào khác không?" Quý Tiêu như bị chạm phải vết thương, giọng điệu bỗng trở nên kích động.

Cảm nhận được Ngu Dật Hàm chỉ là có lòng tốt mà mình lại phản ứng quá gay gắt, Quý Tiêu hít một hơi thật sâu, vô thức đưa tay vào túi quần.

Chỗ thuốc lá trong túi đã bị nước biển làm ướt hết, hắn đành phải ngồi xuống, bứt một nhánh cỏ đuôi chó cắn trong miệng.

Lời nói không còn gai góc nữa, chỉ còn lại sự chân thành: "Ngu Dật Hàm, người như cậu, sẽ không hiểu được người như chúng tôi đâu."

-

Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu ngồi một bên, miệng ngậm cỏ đuôi chó, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

Anh thật sự không hiểu Quý Tiêu.

Lúc đầu, anh thấy người này hung hăng, kiêu ngạo, chẳng khác gì bọn du côn, và vì năng lực mạnh mẽ hơn, những ảnh hưởng tiêu cực mà hắn gây ra chắc chắn cũng nhiều hơn.

Nhưng tối qua, anh nhận ra rằng, Quý Tiêu, người dữ tợn như thế, lại có thể ngượng ngùng vùi mặt vào vai anh khi bị đè xuống, vừa mềm mại vừa yếu ớt. Hắn lại có thể ngạc nhiên và cảm động khi được anh ôm lên lúc hắn nhảy xuống biển.

Trước đây, Quý Tiêu thậm chí còn bất chấp nguy hiểm, dù bị hiểu lầm, vẫn giúp đỡ một cô gái lạ tránh bị hãm hại.

Nghĩ đến đây, Ngu Dật Hàm dừng lại một chút, rồi nói: "Quý Tiêu, tôi xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu tối qua."

Quý Tiêu có chút bất ngờ, nhìn Ngu Dật Hàm.

Hóa ra tảng băng sống này cũng biết xin lỗi sao?

-

Quý Tiêu nhả cỏ đuôi chó, đứng dậy, đè nén cảm giác chán nản vừa bất chợt dâng lên trong lòng, khẽ cười: "Không có gì to tát. Thực ra một tên côn đồ như tôi cũng chẳng ai nghĩ tôi có lòng tốt đâu. Cậu vẫn luôn nghĩ tôi là Alpha, nghi ngờ tôi là điều bình thường."

Ngu Dật Hàm nghe phần đầu câu nói của Quý Tiêu, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái hơn.

"Vậy tối qua cậu bị bọn họ trả thù sao?"

Quý Tiêu không ngờ Ngu Dật Hàm lại phản ứng nhanh như vậy, hắn chỉ đành ngầm thừa nhận.

Ánh mắt Ngu Dật Hàm lại trở nên lạnh lùng, nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không để họ có cơ hội ảnh hưởng đến cậu nữa."

Nghe Ngu Dật Hàm nói vậy, Quý Tiêu cảm thấy yên tâm hơn chút, vui vẻ cười: "Vậy thì cảm ơn nhé."

Ngu Dật Hàm nhìn biểu cảm của Quý Tiêu, hơi ngẩn ra.

Khác với khi cười lạnh, đôi mắt Quý Tiêu lúc này hơi nheo lại trong trạng thái thư giãn, dưới ánh sáng lấp lánh chiếu vào những sợi tóc mái, trông hắn lại đặc biệt dịu dàng và tự do.

Đây là lần đầu tiên Ngu Dật Hàm thấy Quý Tiêu cười như vậy. Đột nhiên anh có chút hiểu vì sao mặc dù Quý Tiêu hành xử thô lỗ ở trường, lại có rất nhiều Omega say mê hắn đến thế.

-

"Nhắc mới nhớ, thật không ngờ nhà cậu lại có bối cảnh như vậy. Này, bố mẹ cậu nghĩ gì mà lại gửi một cậu thiếu gia như cậu đến học ở Tam Viện này vậy?"

Có thể là tâm trạng Quý Tiêu đã nhẹ nhàng hơn nhiều, vô tình hỏi một câu, hỏi xong thì hắn chợt nhận ra câu hỏi này hơi đi quá giới hạn với mối quan hệ giữa hắn và Ngu Dật Hàm.

Nhưng Ngu Dật Hàm lại không có vẻ gì là né tránh, vừa định mở miệng thì cả hai đột nhiên nghe thấy một tiếng ầm ầm từ xa.

Cây cỏ xung quanh bị một cơn gió mạnh thổi bay đi, đảo lộn dữ dội.

Quý Tiêu cảm thấy bộ đồ tơi tả của mình gần như bị thổi bay, hắn ngẩng đầu lên, mắt mở lớn vì ngạc nhiên.

Trên không trung, một chiếc trực thăng đang từ từ hạ xuống!

-

Chiếc trực thăng hạ cánh và dừng lại, thả thang leo xuống, một cô gái vội vã nhảy xuống, bước nhanh tới.

"Anh họ!" Vừa thấy Ngu Dật Hàm, Đường Hân Nguyệt lập tức chạy lại, định nhào vào anh nhưng có lẽ biết Ngu Dật Hàm không thích bị đụng chạm, nên chỉ dừng lại gần anh.

"May quá anh không sao, sáng nay em phát hiện anh không có trên du thuyền, suýt nữa đã lo lắng chết mất. Nếu anh có chuyện gì, em... em... Vốn anh nên ở trường học lên lớp như bình thường, đều do em ham chơi, không nên quấn quýt đòi anh qua đây!" Đường Hân Nguyệt tự trách đến nỗi giọng nói nghẹn lại.

Hiển nhiên Ngu Dật Hàm cũng rất quan tâm cô, nhưng vì không giỏi thể hiện, chỉ nhẹ nhàng an ủi: "Anh không sao."

Đường Hân Nguyệt lau nước mắt nơi khóe mắt, rồi nhìn sang một bên, ngạc nhiên nói: "Hả, anh họ, anh ấy là..."

Ngu Dật Hàm đáp: "Quý Tiêu."

"Quý Tiêu, là Omega đó, không, là Alpha! Lúc trước anh ấy đeo mặt nạ em đã nghĩ chắc chắn là một chàng đẹp trai, không ngờ, lại đẹp như vậy!"

Ánh mắt Đường Hân Nguyệt sáng lên nhìn Quý Tiêu, nhưng khi nhận thấy dường như ánh mắt của Ngu Dật Hàm không vui, cô nhanh chóng nhận ra có thể vì cô đang mê mẩn kẻ thù của anh, lập tức chuyển đề tài: "Khụ, sao hai người lại ở cùng nhau?"

Cô lại chú ý đến bộ đồ của Quý Tiêu bị xé rách, trợn mắt: "Anh, các anh..."

Quý Tiêu xấu hổ hơi nghiêng người, tránh ánh mắt của Đường Hân Nguyệt, đang lúc hắn nghĩ có thể cô đã nhận ra chuyện gì, Đường Hân Nguyệt lại hỏi: "Các anh đã đánh nhau à?"

Quý Tiêu giật mình.

Thấy Ngu Dật Hàm lại muốn lên tiếng, nghĩ đến việc người này chắc chắn sẽ không nói dối, hắn lập tức lên tiếng trước: "Đúng! Như em nghĩ, chúng tôi đã đánh nhau."

-

Đường Hân Nguyệt nhíu mày, nhìn Ngu Dật Hàm, khuyên nhủ: "Anh họ, hôm qua anh Quý Tiêu thật sự chỉ giúp đỡ em thôi, lúc đầu em còn không dám kể với anh, nhưng giờ không nói không được rồi. Anh ấy thật sự là người tốt! Anh đừng đánh nhau với anh ấy!"

Quý Tiêu thấy Ngu Dật Hàm vì lời dối trá của mình mà bị cô em họ hiểu lầm, lại lên tiếng: "À, không phải như em nghĩ đâu, chúng tôi chỉ tập luyện thôi."

Để tăng tính thuyết phục, Quý Tiêu kiềm chế sự khó chịu, bước tới vỗ vai Ngu Dật Hàm, cười nói: "Giữa các Alpha mà, đánh nhau tí xíu là chuyện bình thường. Đúng không, anh bạn?"

Ngu Dật Hàm nghe thấy giọng nói của người đó gần sát bên tai, cảm nhận được cái chạm quen thuộc, trong đầu không hiểu sao lại lóe lên cảnh tượng người đó đã từng đặt tay lên vai mình, thở dốc ngay bên tai anh lúc đó.

Ngu Dật Hàm rời mắt đi, cố gắng xua tan tạp niệm, im lặng coi như đã đồng ý.

-

"Thật à?" Đường Hân Nguyệt nhìn Quý Tiêu từ đầu đến chân. “Nhưng các anh đánh nhau dữ lắm! Anh Quý Tiêu, áo của anh rách hết rồi, hình như lúc nãy còn đi không vững nữa."

Mặt Quý Tiêu đỏ bừng, không dám đối diện với ánh mắt ngây thơ của Đường Hân Nguyệt, vội vàng quay đi.

Có lẽ Ngu Dật Hàm cũng hơi ngại, tai đỏ lên một chút, nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì. “Bọn anh, lần sau sẽ chú ý."

"Đúng, đúng..." Quý Tiêu cười gượng, liên tục đáp lại, nhưng sau khi nói xong lại cảm thấy không ổn, liếc nhìn Ngu Dật Hàm một cái.

Cậu còn muốn có lần sau à?!
 

___________________

Xưng hô thụ với em họ công có một chút thay đổi, đã beta T^T mọi người thông cảm nha, không phải xưng hô lộn xộn đâu, tại mình edit xong mới để ý ấy. Ban đầu tưởng do anh em họ nên em gái mới gọi công là anh, còn tuổi chắc cũng xêm xêm thụ, ai ngờ ẻm bé hơn hẳn :< n>

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.