Ngu Dật Hàm nhìn Quý Tiêu, ra hiệu để hắn nói.
Quý Tiêu vừa chỉnh lại bộ đồng phục đen trắng tơi tả để che đi những vết thương trên người, vừa nói: "Đừng để người khác biết tôi là Omega, đừng kể với ai rằng tôi đã đến đây."
Yết hầu Ngu Dật Hàm khẽ động, dường như muốn hỏi gì đó, nhưng có lẽ vì cảm thấy đó là chuyện riêng của Quý Tiêu nên anh không tiếp tục hỏi.
Anh chỉ nói: "Cậu là Omega, mà lúc nào cũng giả vờ là Alpha, cậu có từng nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra không?"
Quý Tiêu rõ ràng không muốn bàn về chuyện này, hắn quay lại nói: "Có hậu quả gì thì tôi cũng sẽ chịu."
"Cậu chịu?" Sắc mặt Ngu Dật Hàm nghiêm túc hơn. “Dù cậu không quan tâm đến việc người khác... làm thế với cậu, cậu có biết việc tối qua cậu nhảy xuống biển để giấu đi giới tính Omega của mình nguy hiểm đến mức nào không? Cậu có từng nghĩ đến việc gia đình sẽ lo lắng cho cậu không?"
"Liệu tôi có sự lựa chọn nào khác không?" Quý Tiêu như bị chạm phải vết thương, giọng điệu bỗng trở nên kích động.
Cảm nhận được Ngu Dật Hàm chỉ là có lòng tốt mà mình lại phản ứng quá gay gắt, Quý Tiêu hít một hơi thật sâu, vô thức đưa tay vào túi quần.
Chỗ thuốc lá trong túi đã bị nước biển làm ướt hết, hắn đành phải ngồi xuống, bứt một nhánh cỏ đuôi chó cắn trong miệng.
Lời nói không còn gai góc nữa, chỉ còn lại sự chân thành: "Ngu Dật Hàm, người như cậu, sẽ không hiểu được người như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-a-mang-thai-con-cua-doi-thu-mot-mat-mot-con/1873592/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.