13.
Anh cả đưa Tần Nhu rời đi trước.
Lên xe, Tần Nhu co người lại trên ghế phụ như một con chim cút.
“Em… có từng bắt nạt Noãn Noãn không?”
Nước mắt Tần Nhu lập tức rơi xuống.
“Anh cả, ngay cả anh cũng không tin em sao?”
—
Trước đây, ba mẹ bận rộn, Tần Nhu gần như do anh cả nuôi lớn. Trong nhà họ Tần, người thương cô ta nhất chính là anh ta. Anh ta sao có thể nỡ để cô ta đau lòng rơi nước mắt?
Anh cả xem như tìm được một cái bậc để bước xuống, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta đã nhìn ra rồi—tôi điên rồi. Nhưng tôi vẫn ghi hận tất cả những kẻ từng bắt nạt mình, sớm muộn gì cũng sẽ trả thù lại. Bảo mẫu chính là một ví dụ đầy m.á.u me!
“Không có thì tốt.” Anh cả nhìn Tần Nhu, giọng điệu bình thản, “Bằng không, anh sợ rằng chính anh cũng không bảo vệ được em.”
Sắc mặt Tần Nhu lập tức trắng bệch.
Sợ bị phát hiện ra điều bất thường, cô ta cúi đầu thấp hơn.
—
Ban đầu, nhà họ Tần định cho bảo mẫu một khoản tiền để về quê dưỡng già.
Nhưng bây giờ…
Ngay trong ngày hôm đó, Anh hai lập tức cho luật sư khởi kiện yêu cầu bồi thường.
Nhưng rất tiếc, vụ kiện không thành công.
Bởi vì… bảo mẫu phát điên rồi.
Cả đời sống cảnh ở nhờ nhà người ta, làm bảo mẫu, làm người hầu, kiếm được bao nhiêu tiền, cuối cùng đều bị gã chồng vô dụng và đứa con trai bất hiếu quét sạch.
Người cháu trai mười tuổi mà bà ta yêu thương nhất, lại chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gia-thien-kim-la-ke-dien-kich-nhung-toi-la-than-kinh-that-day/2552243/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.