Ngay sau đó, một lực kéo mạnh mẽ từ phía sau đẩy ta ngã ngược ra, và một thanh kiếm nhanh hơn nữa lao ra từ bên cạnh, đ.â.m thẳng qua kẻ trước mặt.
Mũi kiếm dừng lại cách ta chỉ vài phân, m.á.u vẫn đang nhỏ từng giọt xuống đất.
Ta ngẩng đầu, nhìn thấy một nam nhân khoác áo đen, tóc buộc cao. Đôi mắt của hắn còn tĩnh lặng hơn ánh trăng, luồng sát khí sắc bén đang dần tan đi, ánh trăng tan vào đôi mắt hắn, hóa thành một nụ cười sáng ngời.
Thi thể đổ rầm xuống đất, Tạ Hành buông thanh kiếm, giang tay về phía ta, giữa tiếng c.h.é.m g.i.ế.c vang trời ngoài cửa, hắn cười đến cong cả đôi mắt.
Sau đó hắn nói: "Tiểu Phù Tang, ta đến đón nàng về nhà đây."
Ta hít hít mũi, chạy vội đến ôm chầm lấy hắn, và được Tạ Hành siết chặt trong vòng tay.
Hắn ôm ta rất lâu, rồi cúi xuống, ghé sát tai ta hỏi: "Tiểu Phù Tang, có dám thử cưỡi ngựa không?"
Ta gật đầu.
Tạ Hành bế ta ra ngoài, đặt ta lên con ngựa cao lớn trước cửa, sau đó ngồi phía sau ta.
Trước khi rời đi, hắn quay đầu nhìn Lương Uyển Đồng đang đứng phía sau:
"Ta biết ngươi cưỡi ngựa được."
Lương Uyển Đồng trợn trắng mắt:
"Biết rồi biết rồi, mau mang tiểu Phù Tang yêu dấu của ngài đi đi. Ta sẽ tự theo sau."
Chúng ta thúc ngựa rời đi, tiến về phía hoàng cung. Trên đường, ta mới biết, Tạ Hành giả c.h.ế.t là để dụ những thần tử trong triều còn lòng dạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giac-mong-dem-xuan-a-hoa-ngot-ngao-socola/370834/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.