Trầm mặc giằng co, cuối cùng là bác Vương đánh vỡ cục diện bế tắc.
Bác Vương miễn cưỡng cười, rầu rĩ nói: “Tùy Ý… Cháu… Thằng bé này sao lại chửi người ta thế?”
Lâm Tùy Ý: “…”
Láng giềng đường Kim Hoa không ai là không thích Lâm Tùy Ý, Lâm Tùy Ý thấy ai cũng cười tươi rói, chắc bác Vương là người duy nhất trên con đường này bị Lâm Tùy Ý chửi không phải người.
Đổi thành người khác, bác Vương quyết phải mắng ngược lại, nhưng Lâm Tùy Ý.
bác Vương tuy rầu rĩ không vui, vẫn thiệt tình hỏi cậu: “Tùy Ý à, có phải cháu gặp chuyện gì phiền lòng không. Cổ cháu bị sao thế? Thật sự gặp chuyện? Gặp chuyện gì vậy?… Không ngại kể cho bác chứ. Tuy bác không đọc nhiều sách, nhưng bác từng trải nhiều, không chừng có thể giúp cháu.”
Bác Vương nói quá chân thành, Lâm Tùy Ý cảm giác được tâm tình muốn giúp đỡ của bác Vương.
Hiện tại cậu cần giúp đỡ gấp. Cậu nói: “Bác Vương, bác là người sống hả?”
Bác Vương giơ mu bàn tay chạm vào trán Lâm Tùy Ý, kiểm tra độ ấm của Lâm Tùy Ý, rồi sờ sờ trán mình: “Không sốt, sao lại nói năng mê sảng thế nhỉ?”
Lâm Tùy Ý nhìn bác Vương.
Mọi thứ đều rất bình thường, bác Vương có phản ứng bình thường đến không thể bình thường hơn. Điều này làm thần kinh căng cứng của cậu hơi lơi lỏng. Lâm Tùy Ý hỏi: “Bác Vương, bác có thở không?”
“Ôi má ơi!” Bác Vương bị Lâm Tùy Ý dọa hết hồn, túm chặt cánh tay Lâm Tùy Ý: “Bác đưa cháu đi bệnh viện.”
Nói xong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-mong/2242895/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.