Nghe thấy giọng Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý như tìm thấy điểm chạm đất, trái tim bất an dần lắng xuống.
“Cảm ơn Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý nói.
Màu đen chậm rãi rút đi, nhưng Lâu Lệ không đáp lời cậu.
Rất mau, màn đen nhập mộng biến mất, cảnh tượng xa lạ hiện lên trước mắt Lâm Tùy Ý.
Một cái sân hình chữ ‘口’ (khẩu),không biết thuộc phong cách nào, Lâm Tùy Ý chỉ có thể nói là đậm màu cổ xưa.
Cậu đang đứng ở trung tâm chữ khẩu này, bên cạnh có một cây cổ thụ ba người mới ôm hết. Đối diện cậu là một cửa chính đỏ son, màu sơn loang lổ phai màu, chân cửa bám không ít rêu xanh. Hai bên trái phải Lâm Tùy Ý có các phòng, phía sau là một chính sảnh mở rộng cửa, bên trong sảnh không trống trải, mà cómột ít đồ đạc phù hợp với phong cách kiến trúc.
Quan trọng nhất là, Lâm Tùy Ý này liếc mắt liền thấy trong phòng đặt hai quan tài.
Lâm Tùy Ý vốn muốn đi vào xem, Lâu Lệ lại bảo cậu chờ một chút.
Trong chủ mộnga chắc chỉ có Lâm Tùy Ý, có lẽ sẽ có Người Trụy Mộng, Thầy Giải Mộng rèn luyện hoặc Thầy Giải Mộng giống áo sơ mi bông.
Nếu Lâm Tùy Ý đi xem trước, sau này nếu manh mối không rõ hoặc mất manh mối, khó bảo đảm sẽ không sinh ra nghi kỵ và rắc rối.
Lâm Tùy Ý nghe lời đứng tại chỗ chờ đợi, cậu mở miệng: “Lâu tiên sinh, tôi biết rồi.”
Lâu Lệ nói: “Cậu giao lưu với tôi không cần mở miệng.”
Giao lưu không dùng miệng thì dùng cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-mong/2242936/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.