3.
Sáng sớm, Tiêu Hành đến thăm tôi.
Vừa đẩy cửa bước vào đã thấy tôi nằm gục trên bàn khóc nức nở, hoảng hốt hỏi tôi làm sao vậy.
Tôi nào dám thật thà nói mình đang khóc vì mất mười triệu tệ, đành bịa ra: từ sau khi tỉnh lại, ngoài việc còn nhận ra hắn, tôi chẳng nhớ gì cả.
Đêm qua cố gắng nhớ lại suốt một đêm, vẫn hoàn toàn không thể nhớ ra được điều gì.
Tiêu Hành thấy tôi khóc đến thê lương, không giống đang giả bộ, bèn đỡ tôi ngồi lên bồ đoàn, hướng dẫn tôi nhập định, rồi dùng linh lực giúp tôi khai thông kinh mạch.
Linh lực của Tiêu Hành di chuyển khắp cơ thể tôi, cảm giác ấy chẳng khác gì những luồng sóng điện nhẹ nhàng đang mát-xa khắp người.
Đợi đến khi hắn thu ta lại, toàn thân tôi mềm nhũn, cứ như sắp tan chảy thành chất lỏng.
Tiêu Hành cúi đầu nhìn tôi, chậm rãi nói:
“Yên Ninh, ngươi không bị đoạt xá, nhưng thần hồn bất ổn, có lẽ vì vậy mà trí nhớ bị rối loạn, mất đi một phần.”
Tôi biết chứ — trong nguyên tác từng nói đây là một “lỗ hổng” trong thế giới tu tiên, người bị xuyên hồn nhập xác thì không thể tra ra manh mối gì.
Tiêu Hành lại hỏi tôi:
“Lúc ngươi rơi từ Tháp Quỳnh Lâm xuống, có chuyện gì khác thường xảy ra chăng?”
Tôi âm thầm oán thán: Có đấy, rất có thể nguyên chủ Vân Yên Ninh lúc đó rơi một cú là c.h.ế.t luôn, rồi tôi mới xuyên vào.
Chỉ là ngươi không phát hiện ra mà thôi.
Tất nhiên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-nhan-van-thuong-tham-luc-vu/2764375/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.