🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tôi trấn định hơi thở, rút kiếm c.h.é.m thẳng về phía hắn.

Lần này, tôi không do dự nữa — mũi kiếm nhắm thẳng cổ hắn, một chiêu dứt khoát, lập tức chặt đứt đầu hắn.

 

“Sư muội… muội vẫn lương thiện như vậy… g.i.ế.c người cũng phải cho người ta thống khoái… thật đáng tiếc…”

 

Đầu của Lăng Chi Triệt bay lên giữa không trung, thế nhưng miệng hắn vẫn mấp máy không ngừng. 

Mà cặp móng vuốt kia, sau khi đầu lìa khỏi cổ, vẫn không hề dừng lại, lao thẳng về phía mặt tôi.

 

Tôi vung kiếm lên chắn, nhưng vẫn chậm một nhịp.

Chỉ cảm thấy mặt đau nhói — trước mắt là một mảng đỏ rực như máu.

 

33.

Không biết đã bao lâu trôi qua, tôi cuối cùng cũng tỉnh lại. 

Bên tai vẫn văng vẳng tiếng gió rít lạnh lẽo. 

Tôi lần mò quanh mình, sờ được bội kiếm của Tiêu Hành, và cả những bậc đá của Thiên Ti.

 

Nhưng… mặc tôi mở mắt thế nào, cũng không còn thấy được bất cứ thứ gì nữa.

Lăng Chi Triệt là ảo ảnh, nhưng đòn công kích ấy là thật sao?

 

Tôi muốn khóc, nhưng nước mắt đã không thể chảy ra nữa.

Cũng tốt thôi. 

Từ ngày xuyên vào thế giới này, tôi đã rơi quá nhiều nước mắt. 

Mà nước mắt… là thứ vô dụng nhất. 

Có thể buông bỏ một điều vô ích, cũng xem như là chuyện tốt.

 

Tôi lại xé thêm vài dải váy, buộc ngang mắt, rồi mò mẫm cầm lấy bội kiếm, tiếp tục lần đường mà leo lên.

 

Leo thêm được một đoạn, trong tiếng gió bỗng vang lên những âm thanh khác thường. 

Tôi chăm chú lắng nghe — giống như tiếng dã thú gầm rống. 

Nghe kỹ hơn, là tiếng răng nanh nghiến ken két, lưỡi nhọn rỉ máu.

 

Là… hung thú thượng cổ.

 

Tôi khẽ bật cười. 

Khi xưa tôi lấy mạng nó, hôm nay nó quay lại tìm tôi báo thù sao?

 

Lăng Chi Triệt nói “đáng tiếc”… là đáng tiếc vì tôi sẽ c.h.ế.t ở đây sao?

 

Nực cười. 

Lan Dục còn đang chờ, tôi sao có thể c.h.ế.t ở nơi này?

 

Tôi trấn định tinh thần, nghiêng tai lắng kỹ. 

Tiếng gió loạn xạ, tiếng hung thú gào thét dữ dội, nhưng giữa hỗn tạp đó, tôi vẫn nghe được tiếng tim đập. 

Đúng là tiếng tim hung thú, đang đập từng nhịp một.

 

Con súc sinh này, chắc đang ngày càng tiến lại gần tôi. 

Ngoài tiếng gầm rống, tôi còn ngửi thấy mùi tanh hôi rình rập trên thân nó.

 

Tôi siết chặt kiếm, trụ vững thân mình. 

Nó hẳn đã nhìn thấy mảnh vải trắng buộc trên mắt tôi, biết tôi đã mù, cổ họng nó rung lên vài tiếng, như thể đang cười nhạo tôi.

 

Gió lại nổi lên, trong tiếng gió là tiếng hung thú lao thẳng về phía tôi, tiếng tim nó mỗi lúc một gần. 

Tôi vung kiếm, nhắm thẳng vào vị trí tim mà đ.â.m tới, mũi kiếm cắm sâu vào lớp da lông và huyết nhục của nó.

Nhưng cùng lúc ấy, tôi cũng cảm giác có thứ gì đó xuyên qua bụng mình — là lưỡi của nó.

Tôi còn chưa kịp bảo vệ nguyên anh, đan điền đã bị đòn đó đánh nát tôin tành.

 

May thay… tôi không thất thủ. 

Tôi cảm nhận được hung thú chỉ vùng vẫy khẽ một cái, rồi đổ gục xuống, không còn động đậy.

 

Một ngụm m.á.u tươi từ cổ họng tôi phun trào. 

Tôi run rẩy đưa tay sờ vào bụng, chiếc lưỡi kia vẫn còn cắm trong cơ thể. 

Tôi nghiến răng chịu đựng, tự tay rút nó ra khỏi bụng mình.

 

Lưỡi nó có đầy gai ngược, rút ra liền cào rách thêm một lớp m.á.u thịt.

Cơn đau quá mãnh liệt, tôi không chịu nổi nữa, gào lên một tiếng. 

 

Tiếng hét vang vọng trong không trung.

Tôi lết mình khỏi t.h.i t.h.ể hung thú, gắng bò được một đoạn, linh lực cũng tiêu hao hết, cuối cùng, ngất lịm trên Thiên Ti.

 

Rốt cuộc… tôi phải ngất bao nhiêu lần, mới có thể bò hết được bậc thang dài vô tận này?

Tôi không sợ bị thương, cũng không sợ khổ nạn, nhưng… tôi sợ, khi tôi chìm vào cơn hôn mê ấy, Lan Dục sẽ không chờ nổi.

 

Mỗi lần mất ý thức rồi tỉnh lại, thực ra đều là một lần dằn vặt.

 

Lúc ngất đi, sợ rằng mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Lúc mở mắt ra, lại sợ rằng, người cần gặp, đã không còn.

 

Lan Dục… tôi cầu xin chàng, hãy đợi tôi. 

Tôi nhất định sẽ tỉnh lại.

 

Hình như chưa bao lâu sau, tôi lặng lẽ lấy lại tri giác. 

Khắp người vẫn đau đớn ê ẩm, nhưng hình như, cách mí mắt , tôi thấy một tia sáng nhàn nhạt.

 

Tôi mở bừng mắt — trước mắt là ánh nắng lười biếng của một buổi chiều thu. 

Ngoài cửa sổ là cây ngô đồng, lá cây đã nửa vàng nửa xanh, vài chiếc theo gió lay động, bay nhè nhẹ giữa không trung.

 

Tôi bật ngồi dậy, bỗng nhiên không còn cảm thấy đau ở đâu nữa. 

Chăn đệm vẫn ấm áp như cũ, bộ đồ ngủ trên người phảng phất mùi nước giặt thơm dịu nhẹ. 

Tôi đưa tay cử động, chạm vào chiếc điện thoại để ngay bên cạnh.

 

Tôi đã trở lại hiện thực rồi.

 

Tựa như tất cả những gì vừa trải qua, chỉ là một giấc mơ dài.

Mới đó thôi tôi còn đang giằng co sống c.h.ế.t với hung thú trên Thiên Ti, vậy mà bao nhiêu cảm giác chân thực, trong khoảnh khắc mở mắt ấy, lại nhanh chóng phai nhạt đi.

Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng bỗng phát hiện, tôi đã không thể nhớ nổi gương mặt của Nguyên Thư Dao hay Tiêu Hành nữa.

 

Còn Lan Dục… ký ức về chàng lại càng mơ hồ — tôi chỉ còn lờ mờ nhớ được những ngón tay thon dài, cùng vòng tay ấm áp ôm lấy tôi.

 

Tôi ngơ ngẩn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt nhận ra, cho dù trên đường phố kia, tôi có gặp lại Lan Dục, thì giữa tôi và chàng, có lẽ cũng chỉ là lướt qua nhau mà thôi.

Bởi vì tôi đã không thể nhận ra chàng nữa rồi.

 

“…Đừng… đừng mà…”

 

Tôi hoảng loạn, sợ hãi, lao tới bàn học, cố gắng vẽ lại dáng hình của Lan Dục. 

Nhưng ngay khoảnh khắc cầm bút, tôi mới nhận ra — đừng nói đến gương mặt chàng, ngay cả ký ức cuối cùng về bàn tay ấy cũng như cát mịn bị gió cuốn đi, không để lại dấu vết.

 

Giấc mộng Nam Kha, tỉnh mộng — tất cả đều hóa hư không.

 

Tôi ngồi phịch xuống sàn nhà, ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà, đến cả nỗi buồn trong lòng cũng chẳng rõ là vì điều gì nữa.

Dường như sực nhớ ra chuyện gì, tôi đứng dậy, bước đến bên chiếc ghế cạnh giường, cầm lấy chiếc quần jeans của mình, lục trong túi sau, một mảnh giấy mỏng trơn láng rơi ra.

 

A… mười triệu của tôi — mẹ cuối cùng cũng quay lại đón con rồi.

 

Tôi mở điện thoại, đã là một giờ chiều. 

Màn hình dày đặc tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, toàn là của cấp trên — có cả WeChat lẫn cuộc gọi.

Tôi mở từng tin một: từ dọa trừ lương cho đến đe dọa sa thải. 

Tôi thở dài, rồi vẫn rất không có cốt khí, gõ ra một tin nhắn:

 

“Sếp ơi, em thật sự xin lỗi, em ngủ quên mất, giờ mới tỉnh. 

Em thành thật xin lỗi vì đã gây phiền toái cho công ty. 

Mai em sẽ đến nộp đơn xin nghỉ việc, thật sự xin lỗi.”

 

Hôm sau, tôi nộp đơn từ chức cho cấp trên. 

Hắn hùng hổ ký cái rẹt, còn nói thẳng: khỏi cần chờ gì hết, muốn đi thì đi luôn cho khuất mắt.

 

Đợi bộ phận nhân sự làm xong thủ tục, tôi ôm theo đống đồ lặt vặt của mình bước ra khỏi văn phòng, lúc đó… mới chỉ vừa hơn mười giờ sáng.

Tôi khẽ thở dài, ở chỗ này cũng đã làm việc ba năm, vậy mà vẫn thật vô tình. 

Ngay cả một cái thùng giấy để đựng đồ cũng không cho. 

May mà tôi đã chuẩn bị sẵn túi đem theo.

 

Xuống tới dưới tòa nhà công ty, tôi đi thẳng tới chiếc thùng rác gần nhất, không hề do dự mà ném thẳng cả túi đồ vào.

 

Mở ứng dụng ngân hàng, tài khoản vẫn yên lặng nằm đó với con số bảy chữ số. 

Phải, sau khi trừ thuế, chỉ còn chưa tới tám triệu.

 

Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời, tôi không còn lên kế hoạch tỉ mỉ cho cuộc sống nữa, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt một thời gian.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.