🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mùa cuối thu, Trần Tư Vân mặc một chiếc áo bông cũ. Dù đã mặc thế, song trong cơn gió lạnh bà vẫn thấy hơi rét. Trần Tư Vân cố gắng nhớ lại xem hôm nay Chu Tấn mặc gì, nhưng nhớ mãi mà bà chỉ có thể nhớ được chiếc áo đồng phục mùa đông bên ngoài, chứ chẳng rõ bên trong cô có mặc áo len tử tế không, liệu cô có thấy lạnh không.  

Trong lòng Trần Tư Vân bỗng dâng lên chút khó chịu.  

Nhưng bà chưa kịp suy nghĩ sâu xa thì đã có khách đến mua đồ ăn. Bà gần như theo phản xạ mà nở nụ cười quen thuộc, thân thiện hỏi: “Quý khách muốn ăn gì ạ? Có malatang, mấy món kho cũng có nữa.”  

Malatang là món Trần Tư Vân mới thêm vào sau khi trời trở lạnh. Bước chuẩn bị cũng đơn giản, chủ yếu là nấu nước dùng sẵn, rồi mua thêm nguyên liệu tươi là được. Bà canh giờ tan học, tan làm, đến lúc sát giờ thì thả đồ vào nấu trước. Cứ vậy, việc kinh doanh buôn bán diễn ra còn tốt hơn cả tưởng tượng của bà.  

Thỉnh thoảng mua dư rau củ, đến tối chưa bán hết, mà nấu tiếp thì dễ bị nhũn thì Trần Tư Vân lại vớt lên rồi tặng miễn phí cho khách, sau đó mỉm cười niềm nở mời họ thử. Dần dà tới hiện tại, lượng khách quen ngày một đông, việc kinh doanh của bà giờ đây có thể coi là khá phát đạt.  

Nhưng dù sao cũng chỉ là bán hàng rong ven đường mà thôi, ăn bữa nay lo bữa mai, khó mà ổn định được. Lỡ lúc nào đó chính sách thay đổi, biết đâu lại không được phép bày bán nữa. Trần Tư Vân kiếm được tiền cũng không dám tiêu, tiết kiệm từng đồng từng hào, bà muốn để dành sau này cho Chu Tấn đi học rồi kết hôn. Nếu có khả năng, thậm chí bà còn muốn mua thêm một căn nhà ở thành phố nơi sau này Chu Tấn sẽ định cư.  

“Dì ơi, còn lẩu malatang không ạ?”  

Trần Tư Vân mỉm cười mở nắp nồi: “Còn đủ cả, con xem thích ăn gì nhé?”  

Cậu bé trước mặt mặc đồng phục trung học, da dẻ trắng trẻo, trông rất ngoan. Có những đứa trẻ học cấp hai đã ra dáng người lớn, nhưng cậu bé này rõ ràng còn mang vẻ trẻ con, ngây thơ chưa trưởng thành.  

Trần Tư Vân thấy cậu bé hơi quen mặt, hình như trước thường ghé quán. Thế là bà vừa gói lẩu malatang theo lời của cậu bé, vừa hỏi: “Bạn nhỏ, có phải trước đây con hay mua đồ ăn của dì không?”  

Lâm Vọng Tinh hơi bất ngờ, song cũng khá vui vẻ: “Trước con hay mua xúc xích kho, dì vẫn nhớ con ạ, món kho dì làm ngon lắm ạ!”  

Nghe Lâm Vọng Tình khen đồ ăn của mình, Trần Tư Vân mỉm cười đưa ly lẩu đầy ắp cho nhóc, nói: “Lâu lắm rồi không thấy con, dì cứ tưởng con tốt nghiệp rồi chứ.”  

Câu này chỉ là khách sáo, vì dù sao thì Trần Tư Vân cũng không thể nói rằng bà từng nghĩ Lâm Vọng Tinh không xuất hiện là do không thích đồ bà bán nữa được.  

Không ngờ Lâm Vọng Tinh nghe xong lại gãi đầu gãi tai, cuối cùng chỉ lí nhí: “Tháng trước con không có tiền tiêu vặt ạ.”  

Thấy nhóc đáng yêu, Trần Tư Vân liếc qua nguyên liệu còn thừa, rồi hỏi: “Con ăn được miến không? Nếu được thì dì tặng con một ít, thả trong nước dùng ngon lắm đó.”  

Trước giờ Lâm Vọng Tinh chưa từng gọi miến để cho vào lẩu malatang, nhưng đồ miễn phí mà, nhóc cũng muốn thử. Thế là Lâm Vọng Tinh chớp mắt, gật đầu đồng ý.  

Trần Tư Vân trần một ít cho Lâm Vọng Tinh, sau đó gắp vào ly của nhóc. Lâm Vọng Tinh nếm thử một miếng, rồi tức tốc đưa nguyên liệu này vào danh sách món phải gọi chung với malatang cho lần sau. Nhóc cũng không quên cảm ơn Trần Tư Vân, sau đó khen: “Ngon lắm ạ!”  

Vừa ăn, Lâm Vọng Tinh vừa lấy điện thoại gọi cho Lục Tĩnh Văn: “Anh ơi, em đói quá, bây giờ em đang ăn lẩu malatang ở cổng trường. Em đợi anh ở đây nhé?”  

“Rất sạch sẽ, rất vệ sinh luôn.”  

“Em không tham ăn… đừng nói với bố mẹ nha.”  

Dù không nghe thấy lời đầu dây bên kia mà chỉ nghe thấy lời Lâm Vọng Tinh, nhưmg Trần Tư Vân cũng có thể tưởng tượng được đối phương đang dặn dò những gì. Bà không nhịn được mà bật cười.  

Càng thấy bọn trẻ tuổi này đáng yêu, thì bà lại không kìm được mà nhớ đến dáng vẻ Chu Tấn hồi cấp hai. Song cuối cùng những ký ức ấy lại mơ hồ hệt như chuyện bà cố nhớ xem sáng nay con gái mặc gì.  

Khi đó, Trần Tư Vân đã ly hôn với Chu Kiến Nghiệp, hơn nữa còn mất việc. Không có kỹ năng mưu sinh, ngày ngày u sầu, lo ngại ngồi không núi vàng ăn cũng hết. Cuối cùng nghĩ đến việc mình nấu ăn cũng không tệ, nên bà cắn răng học cách bày quán, rồi lại trải qua muôn vàn khó khăn mới trụ được.  

Lúc ở nhà, Trần Tư Vân vẫn nhớ làm món này món kia cho Chu Tấn, chế biến đủ kiểu đủ vị. Nhưng khi đã bận rộn bày quán, bà bận đến độ không còn tâm trí nghĩ ngợi gì khác, nhiều lúc về đến nhà, con gái đã đói meo từ lâu.  

Trần Tư Vân cảm thấy điều này không thể kéo dài, nên đành cắn răng gửi Chu Tấn sang nhà cô hàng xóm, mỗi tháng đưa người ta một nghìn tệ để nhờ chăm sóc Chu Tấn lúc bà không có nhà.  

Một nghìn tệ đối với Trần Tư Vân là không nhỏ, nhưng trên thị trường, số tiền này để tìm một người mình quen biết hiểu rõ giúp chăm sóc Chu Tấn thì cũng chẳng đáng là bao. Thỉnh thoảng Trần Tư Vân còn mua hoa quả, làm bánh bao, sủi cảo mang tặng người ta để cảm ơn vì đã giúp đỡ con gái.  

Thời gian trôi qua, gánh nặng dần trĩu xuống.  

Cuối cùng, Chu Tấn tìm Trần Tư Vân, chủ động nói không muốn ăn cơm ở nhà hàng xóm nữa. Ban đầu Trần Tư Vân tưởng con gái bị bắt nạt, mãi sau bà mới biết, là con gái không muốn bà phải tốn khoản tiền ấy.  

Chu Tấn biết Trần Tư Vân không yên tâm để mình tự nấu ăn ở nhà một mình, nên cô nghĩ đến chuyện ăn tại trường, làm bài tập xong mới về. Cứ thế, ngày qua ngày, năm này sang năm khác, cả hai đã dần quen. Ở nơi Trần Tư Vân không thể thấy, Chu Tấn chăm sóc bản thân rất tốt, không khiến bà phải lo lắng thêm ngoài chuyện bày quán.  

Trần Tư Vân biết mình không phải người mẹ tròn trách nhiệm.  

Nhưng bà cũng biết Chu Tấn không hề trách mình.  

Bà cười, nụ cười xen lẫn chút cay đắng.  

Nhìn Lâm Vọng Tinh khoẻ mạnh kháu khỉnh, trong lòng Trần Tư Vân lại nghĩ, nếu Chu Tấn cũng vô tư vui vẻ như thế thì tốt biết mấy.  

Lâm Vọng Tinh đã ăn xong ly lẩu malatang, miệng tuy còn thòm thèm nhưng nhóc biết ăn nhiều quá sẽ ảnh hưởng bữa chính, về nhà lại bị Lục Tĩnh Văn mắng. Sờ số tiền tiêu vặt mới nhận được trong túi, nhóc cố nhịn, chỉ âm thầm tính xem ngày mai, ngày kia sẽ ăn gì,… nhất định nhóc phải bù lại một tháng không được ăn gì kia!  

“Cô ơi, cho cháu ba ly lẩu malatang!”

Lâm Vọng Tinh theo phản xạ quay sang nhìn những vị khách mới đến, sắc mặt lập tức thay đổi. Đúng lúc này, đối phương cũng đã nhìn thấy nhóc. Người đi đầu nở nụ cười, tiến lại gần Lâm Vọng Tinh rồi nói: “Đây chẳng phải là người lần trước sao? Cảm ơn nhóc nhé, tao nạp tiền mua được một món đồ xịn, còn đánh thắng cả trận đấu đấy. Hôm nay chắc nhóc cũng mang không ít tiền nhỉ?”  

Từ khi nhập học, Lâm Vọng Tinh đã bị nhóm người này nhắm đến. Nhóc thường có nhiều tiền tiêu vặt, hay mời bạn bè ăn uống. Thời tiểu học mọi thứ đều ổn, không xảy ra vấn đề gì, nhưng lên cấp hai thì nhóc lại bị nhóm này cướp tiền, còn bị ép phải “cống nạp” đều đặn.  

Lâm Vọng Tinh nhút nhát, không dám từ chối. Vì nhóc nghĩ dù sao “cống nạp” xong vẫn còn lại một ít, chỉ cần tiêu tiết kiệm thì cũng miễn cưỡng tạm đủ, nên mới ngoan ngoãn giao tiền.  

Nếu bỏ qua việc tiền tiêu vặt trở nên eo hẹp, vậy cuộc sống của nhóc cũng dần trở lại bình thường. Nhưng đôi khi, nhóm này đột nhiên thiếu tiền, rồi gặp được nhóc, thế là bọn họ lại mặt dày không tuân thủ quy ước mà đòi thêm.  

Lần trước chính vì bọn họ mà cả tháng Lâm Vọng Tinh không được ăn một món nào bên ngoài. Không còn đồng nào trong túi, nhóc cũng chẳng dám xin thêm bố mẹ vì sợ họ phát hiện nhóc bị trấn lột nhưng không dám phản kháng.  

Lần này nhóc có nên đưa tiền cho họ không?  

Kế hoạch ăn uống cho cả tháng tới vẫn còn trong đầu, Lâm Vọng Tinh siết chặt tay giữ lấy túi tiền trong túi áo.  

*

Lục Tĩnh Văn đến cổng trường của Lâm Vọng Tinh, nhìn các quán ăn vặt ven đường nhưng lại không biết Lâm Vọng Tinh đang nói đến quán nào, vậy là cậu đành gọi một cuộc điện thoại.  

Không ai bắt máy.  

Lục Tĩnh Văn nhíu mày, bắt đầu thấy lo lắng.  

Lâm Vọng Tinh là một đứa trẻ rất nhút nhát. Từ lớp một, Lục Tĩnh Văn đã tự mình đi học tan học, nhưng Lâm Vọng Tinh thì lúc nào cũng được Lâm Dạng và Lục Thành Nham thay phiên đến đón. Khi họ bận, đến lượt Lục Tĩnh Văn phải khổ cực chạy qua đưa đón. Lâm Vọng Tinh lúc nào cũng ngoan ngoãn đứng đợi, không bao giờ chạy lung tung hay không nghe điện thoại.  

Lục Tĩnh Văn đi dọc từ đầu đến cuối phố, nhìn tên các quán ăn rồi cả món bán trong quán. Sau khi hỏi mấy cửa hàng bán lẩu malatang, cuối cùng cậu tìm thấy một quầy hàng bị lật đổ, đồ đạc vương vãi khắp nơi.  

“Cháu đang tìm một cậu bé cao tầm một mét sáu, da rất trắng, tai hơi vểnh đúng không?” Một chủ quán gần đó để ý đến Lục Tĩnh Văn, thấy cậu đang tìm người liền hỏi.  

Lục Tĩnh Văn lập tức gật đầu.  

“Vừa rồi có một nhóm học sinh đến đây, hình như định cướp tiền hay gì đó. Hai bên cãi nhau, chủ quán lẩu malatang kia bảo vệ cậu bé nên bị bọn họ đập phá quầy hàng, hình như còn bị thương ít. Lúc mọi người cùng chạy tới giúp thì nhóm học sinh kia mới chịu bỏ đi. Bọn trẻ bây giờ đúng là càng ngày càng đáng sợ. Hai người họ chắc là đã đi tới tiệm thuốc phía trước rồi đấy, cháu có thể qua đó xem thử xem có phải người cần tìm không.”  

Mấy chủ quán gần đó tụ lại trách mắng đám học sinh bây giờ không lo học hành, chỉ thích gây rối chẳng ra sao, còn Lục Tĩnh Văn thì đã chạy nhanh về hướng tiệm thuốc mà họ chỉ. Cuối cùng, Lục Tĩnh Văn tìm thấy cậu em trai mình và một người phụ nữ trung niên có mái tóc bù xù trong tiệm thuốc đầu tiên mà cậu đi qua.  

Lục Tĩnh Văn thở phào nhẹ nhõm.  

Khi dừng lại, cổ họng cậu khô khốc như muốn nổ tung, cảm giác còn mệt hơn cả sau trận bóng đá. Có lẽ chắc cậu vừa phá vỡ kỷ lục chạy bốn trăm mét của chính mình rồi.  

Nhìn thì Lâm Vọng Tinh không bị thương, chỉ là khóc như mưa, nước mắt nước mũi tèm lem.  

Lục Tĩnh Văn bước vào tiệm, Lâm Vọng Tinh nghe thấy tiếng động. Đầu tiên cậu bé giật mình, sau đó ngẩng đầu lên thấy đó là anh trai mình thì nhóc lập tức khóc òa, lao vào lòng Lục Tĩnh Văn kể khổ.  

Lâm Vọng Tinh luôn biết, mình và anh trai không giống nhau. Anh trai thông minh, xuất sắc, kiên cường, dũng cảm. Còn nhóc thì chậm chạp, vụng về, dễ dàng yếu đuối.  

Bố mẹ không để tâm, vẫn rất yêu thương nhóc, nhưng trong lòng nhóc luôn hơi tự ti. Vì vậy, khi bị cướp tiền rồi chọn cách phục tùng không dám phản kháng, Lâm Vọng Tinh cảm thấy rất xấu hổ, không dám nói với gia đình.  

Hôm nay là lần đầu tiên nhóc muốn phản kháng. 

Nó bắt nguồn từ chút không cam lòng, từ mong muốn trở nên dũng cảm như anh trai, và hy vọng người lớn tốt bụng bên cạnh sẽ bảo vệ, làm chỗ dựa cho mình.  

Kết quả, nhóm kia nổi giận lôi đình.  

Lòng can đảm nhỏ nhoi của Lâm Vọng Tinh nhanh chóng bị dập tắt, chỉ còn lại sự quật cường mỗi lúc một mạnh mẽ hơn. Nhóc siết chặt tay giữ lấy tiền, quyết tâm dù bị đánh cũng không đưa ra.  

Trần Tư Vân tất nhiên không thể để Lâm Vọng Tinh bị đánh. Như bất kỳ người trưởng thành có trách nhiệm nào, bà đứng ra quát mắng nhóm trẻ đó, hy vọng chúng nhận ra hành động của mình tồi tệ thế nào.  

Nhưng không phải đứa trẻ nào cũng sợ người lớn, đặc biệt là những thiếu niên hung hãn đã từng làm nhiều chuyện xấu, thực sự ra tay với người khác.  

Kết quả là quầy hàng của Trần Tư Vân bị đập phá, bà bị đẩy ngã, số tiền buôn bán kiếm được trong ngày bị cướp hơn phân nửa. Nếu không nhờ vài chủ quán gần đó giúp đỡ, có lẽ bà còn bị thương nặng hơn.  

Nhưng may mà Lâm Vọng Tinh không sao.  

Khi nồi nước lẩu cay bị hất tung, bà đã bảo vệ cậu bé.  

Lâm Vọng Tinh khóc rất to trong vòng tay của Lục Tĩnh Văn. Nhóc khóc không phải vì ấm ức cho bản thân, mà vì thấy mình đã liên lụy đến người khác.  

Lục Tĩnh Văn dùng tay áo đồng phục lau mặt nhóc qua loa coi như là an ủi. Đợi đến khi cảm xúc Lâm Vọng Tinh lắng xuống, cậu mới đẩy nhóc ra, bước đến trước Trần Tư Vân, cúi người thật sâu: “Cháu cảm ơn dì rất nhiều.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.