Mùa cuối thu, Trần Tư Vân mặc một chiếc áo bông cũ. Dù đã mặc thế, song trong cơn gió lạnh bà vẫn thấy hơi rét. Trần Tư Vân cố gắng nhớ lại xem hôm nay Chu Tấn mặc gì, nhưng nhớ mãi mà bà chỉ có thể nhớ được chiếc áo đồng phục mùa đông bên ngoài, chứ chẳng rõ bên trong cô có mặc áo len tử tế không, liệu cô có thấy lạnh không.
Trong lòng Trần Tư Vân bỗng dâng lên chút khó chịu.
Nhưng bà chưa kịp suy nghĩ sâu xa thì đã có khách đến mua đồ ăn. Bà gần như theo phản xạ mà nở nụ cười quen thuộc, thân thiện hỏi: “Quý khách muốn ăn gì ạ? Có malatang, mấy món kho cũng có nữa.”
Malatang là món Trần Tư Vân mới thêm vào sau khi trời trở lạnh. Bước chuẩn bị cũng đơn giản, chủ yếu là nấu nước dùng sẵn, rồi mua thêm nguyên liệu tươi là được. Bà canh giờ tan học, tan làm, đến lúc sát giờ thì thả đồ vào nấu trước. Cứ vậy, việc kinh doanh buôn bán diễn ra còn tốt hơn cả tưởng tượng của bà.
Thỉnh thoảng mua dư rau củ, đến tối chưa bán hết, mà nấu tiếp thì dễ bị nhũn thì Trần Tư Vân lại vớt lên rồi tặng miễn phí cho khách, sau đó mỉm cười niềm nở mời họ thử. Dần dà tới hiện tại, lượng khách quen ngày một đông, việc kinh doanh của bà giờ đây có thể coi là khá phát đạt.
Nhưng dù sao cũng chỉ là bán hàng rong ven đường mà thôi, ăn bữa nay lo bữa mai, khó mà ổn định được. Lỡ lúc nào đó chính sách thay đổi, biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-phap-nua-voi-nhan-kinh-thoi-nhi/1549409/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.