🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thành phố Thanh Viễn vốn có giờ tự học buổi tối, nhưng năm nọ có học sinh về muộn rồi gặp chuyện không hay, sự việc ầm ĩ lớn, thành ra sau đó tất cả các trường trung học phổ thông trong thành phố đều hủy bỏ giờ tự học buổi tối bắt buộc. Tuy nhiên, ở THPT số 1, nếu sau khi tan học mà học sinh vẫn ở lại trường, vậy nhà trường sẽ không quản lý, chỉ đến 10 giờ đóng cửa thì trường mới yêu cầu mọi người ra về.  

Chu Tấn hiếm khi rảnh rỗi mà quan sát. Cô nhận thấy học sinh lớp 10 ở lại trường rất ít, lớp 11 nhiều hơn xíu, còn lớp 12 thì lại cực kỳ nhiều.  

Trong lớp họ, những người ở lại để làm bài tập vốn không nhiều, ngoài cô ra – người hoàn thành toàn bộ bài tập trước khi về nhà – thì những người khác thường chỉ làm nửa bài tập một môn nào đó trong giờ tự học, rồi muốn làm nốt nên mới ở lại thêm 15 phút hoặc nửa tiếng.  

Quan Thiến Thiến bình thường không thuộc kiểu người này.  

Cô bạn ghét nhất là làm bài tập. Sau hai tiết tự học, Quan Thiến Thiến có khi chỉ viết được một hai trang, song lại truyền được cả trăm mẩu giấy nhỏ.  

Chu Tấn nhìn cô bạn hai lần, không hỏi thêm gì. Bài tập được giao ngày hôm qua cực kỳ nhiều, không làm nhanh thì không biết mấy giờ mới về nhà được.  

“Chu Tấn, tớ muốn hỏi xíu… nhà ăn ở đâu nhỉ?” Giọng Quan Thiến Thiến yếu ớt vang lên bên tai trái cô.  

Hình như cô bạn hơi sợ cô.  

Chu Tấn vừa nghĩ vừa nói: “Xuống lầu, đi về hướng sân thể dục, rồi rẽ phải ở góc sân thể thao cách chúng ta xa hơn.”  

“Cảm ơn.” Quan Thiến Thiến lập tức cảm ơn, sau đó cầm theo điện thoại và ví tiền rồi đi ra ngoài.  

Chu Tấn thấy cô bạn không mang cặp sách, không biết có định quay lại nữa không.  

“Ngại quá, tớ hỏi thêm xíu nữa nhá.” Quan Thiến Thiến vừa ra khỏi lớp lại quay ngoặt trở về, cúi đầu nói: “Nhà ăn có thể trả tiền mặt không? Hay phải dùng thẻ ăn?”  

Hóa ra Quan Thiến Thiến chưa bao giờ ăn ở nhà ăn của trường, cô bạn chỉ thỉnh thoảng nghe mọi người chê mấy món ăn lạ lùng mới xuất hiện gì đó thôi.  

Chu Tấn thở dài, nhìn chiếc đồng hồ điện tử giá ba mươi tệ trên tay. Giờ này còn cách giờ cô thường đi nhà ăn nửa tiếng, nhưng chuyện ăn uống thì sớm hay muộn tí cũng không vấn đề, mà cũng chẳng lãng phí thêm thời gian.  

“Tớ đi cùng cậu nhá.” Chu Tấn nói.  

“Thật hả? Thế thì tốt quá rồi.” Quan Thiến Thiến nở nụ cười.  

Trên đường đi cùng Quan Thiến Thiến đến nhà ăn, cô bạn đã kể một mạch từ bộ phim truyền hình hot nhất dạo gần đây cho đến ngôi sao và ca sĩ mà bản thân yêu thích nhất. Chu Tấn hầu như không để tâm, cả đoạn đường cô chỉ thả lỏng tâm trí để thư giãn sau một ngày học căng thẳng, thỉnh thoảng cô mới gật đầu và đáp vài câu. Quan Thiến Thiến lại như là nhận được lời đáp cổ vũ, liến thoắng nói không ngớt.  

Chu Tấn cho rằng bữa cơm này sẽ chỉ như vậy thôi, nhưng không ngờ khi hai người lấy thức ăn xong rồi tìm được chỗ ngồi, Quan Thiến Thiến lại đột nhiên rơi nước mắt.  

Phản ứng đầu tiên của Chu Tấn là nghĩ cơm ở nhà ăn quá khó ăn. Nhưng Quan Thiến Thiến còn chưa ăn miếng nào, suy nghĩ vô lý này chắc chắn không hợp lý. Cô lấy khăn giấy từ túi áo đồng phục ra, lặng lẽ đưa cho Quan Thiến Thiến.  

Quan Thiến Thiến vừa khóc vừa xin lỗi, khóc đến nỗi cuối cùng còn nấc cụt.  

Chu Tấn nhìn xung quanh nhưng không thấy cốc nước nào, thế là cô đành nói: “Cậu uống chút cháo đi.”  

Quan Thiến Thiến uống thật.  

Cơn nấc cụt dừng lại, nước mắt cũng tạm thời ngừng rơi, Quan Thiến Thiến nhìn Chu Tấn bằng đôi mắt vừa đỏ vừa sưng: “Xin lỗi, tại trong lòng tớ khó chịu quá.”  

Chu Tấn nhìn cô bạn, lần đầu tiên cô hiểu được tại sao trong sách lại thích dùng hình ảnh “mèo hoa” để miêu tả khuôn mặt khi khóc của con người rồi. Cô đưa lẫn cả tờ khăn giấy cuối cùng và bao bì cho cô bạn: “Không sao đâu. Nhưng chỉ còn một tờ giấy thôi, nhớ dùng tiết kiệm đấy.”  

Quan Thiến Thiến mỉm cười với cô, gật đầu đồng ý. Cô bạn hít sâu, cố gắng điều chỉnh trạng thái, sau đó cúi đầu ăn vài miếng cơm. Nhưng rồi cuối cùng cô bạn lại không nhịn được nên mở lời: “Có lẽ bố mẹ tớ sắp ly hôn rồi.”  

Tất cả những lời không liên quan mà Quan Thiến Thiến nói hôm nay đều chỉ để kìm nén câu nói này. Nhưng khi câu nói ấy được bật ra, những lời nói kế tiếp lại như dòng nước lũ xối xả không thể ngừng.  

“Tớ không biết chuyện sao lại thành ra thế. Hình như họ đột nhiên cãi nhau, cãi đến độ một người đẩy bàn, một người đập ghế, trong nhà cứ rầm rầm rất đáng sợ.”  

“Bố tớ không về nhà mấy ngày liền. Khó khăn lắm ông ấy mới về thì mẹ tớ lại sang nhà dì ở. Chỉ có một mình tớ ở nhà, hình như chẳng ai nghĩ đến việc đưa tớ theo.”  

“Hiếm lắm hôm qua hai người họ mới cùng về nhà, còn mua cả một bàn đồ ăn. Tớ tưởng hai người sẽ làm hòa. Nhưng kết quả là vừa nói một câu không hợp đã lại cãi nhau, mẹ tớ đập bát, bố tớ thì đá bàn.” 

“Có lẽ vì tớ xem phim truyền hình nhiều quá nên mới nghĩ bản thân là nhân vật chính.” Quan Thiến Thiến cười gượng: “Cậu có biết tớ làm gì không?”  

Chu Tấn lắc đầu. Nhìn khuôn mặt vừa cười vừa khóc của Quan Thiến Thiến, cô nhận ra mình vẫn chưa quen, bởi lẽ cô quen với vẻ tươi cười của Quan Thiến Thiến hơn rồi.  

Quan Thiến Thiến nghĩ đến những lời mình sắp nói thì cảm thấy hơi ngại, nhưng khi nhìn vào vẻ điềm tĩnh như không có gì có thể làm lay chuyển của Chu Tấn, cô lại cảm thấy an tâm đến lạ. Có lẽ chính vì vậy mà những điều không thể nói với nhóm bạn thường ngày luôn vui đùa cùng nhau, khi không thể kìm nén được nữa thì cô lại có thể tự nhiên trút ra trước mặt Chu Tấn: “Tớ trốn dưới gầm bàn học khóc, hơn nữa còn nhất quyết không chịu ra ngoài, tớ chỉ ở đó chờ họ đến tìm. Tớ muốn họ biết rằng họ đã làm tớ sợ. Tớ tưởng họ sẽ thấy áy náy phần nào đó, cảm thấy bản thân làm như vậy không tốt, sau này sẽ không còn cãi nhau như muốn đánh đến nơi thế kia nữa.”

“Nhưng chẳng ai tìm tớ cả. Họ cãi nhau xong cũng không ăn cơm. Tớ vừa đói, vừa mệt, lại vừa sợ, nước mắt còn khô luôn. Thậm chí tớ còn định cuộn người ngủ dưới bàn luôn.”  

“Cuối cùng, có lẽ bố tớ cũng đói, không chịu nổi nữa. Thế nên lúc vào bếp hâm nóng đồ ăn mới nhớ ra mình vẫn còn một đứa con gái. Sau đó ông ấy vào phòng gọi tớ ra ăn cơm.”

“Lúc đó tớ còn bừng lên khí thế, nghĩ rằng bản thân đã cố gắng cả buổi tối, vậy nhất định phải để ông ấy cảm nhận được nỗi sợ của tớ. Thế là tớ cố ý nặn ra hai giọt nước mắt chờ ông ấy thấy…”

“Nhưng bố tớ chỉ lạnh lùng nhìn, nói đúng hai chữ ‘Ăn cơm’, rồi quay lưng đi. Ông ấy không quan tâm tại sao tớ ở đó, cũng không quan tâm liệu tớ có ra ngoài hay không. Ánh mắt ông ấy nhìn tớ khiến tớ cảm thấy mình là đứa ngốc nhất trên thế gian. Tớ từng nghĩ mình rất quan trọng, nhưng hóa ra không phải.”  

“Dạo này tớ không biết phải đối mặt với họ như thế nào nữa.”  

Chu Tấn không giỏi an ủi người khác.  

Nhưng rất may là Quan Thiến Thiến cũng sợ nghe lời an ủi. Thấy Chu Tấn im lặng, ngược lại cô bạn còn cảm thấy dễ chịu hơn. Sau khi điều chỉnh hơi thở, không còn nghẹn ngào nữa, Quan Thiến Thiến buồn bã hỏi: “Tớ có thể quay lại lớp làm bài tập cùng cậu không?”  

Chu Tấn nhìn đồng hồ, đứng dậy mang khay cơm đến chỗ thu dọn. Hôm nay cô đã ở nhà ăn lâu hơn nhiều so với thường lệ, không còn thời gian đâu mà lãng phí cho Quan Thiến Thiến.  

Nhưng khi cô mở miệng, từ “Được” cứ thế bật ra. Cô mím chặt môi.  

Lòng mềm yếu trước cả lý trí. Lúc Chu Tấn hoàn hồn lại, cô chỉ có thể bổ sung một câu: “Nhưng làm bài tập thì không được nói chuyện với tớ.”  

Quan Thiến Thiến gật đầu lia lịa.  

Chu Tấn quay lưng đi: “Nếu có vấn đề thì có thể hỏi.”  

Cuối cùng, Quan Thiến Thiến cũng không hỏi gì, cô bạn chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Chu Tấn như người câm. Nhưng trước đó đã lãng phí quá nhiều thời gian, nên đến giờ tan học thông thường, Chu Tấn vẫn chưa làm xong bài tập.  

Khi cô còn đang cắm cúi viết, Quan Thiến Thiến đã thu dọn sách vở. Động tác của cô bạn cực kỳ nhẹ nhàng, hệt như sợ làm phiền cô vậy. Song, lớp học quá yên tĩnh, bởi vậy tiếng động vẫn khá rõ ràng. Cuối cùng, Quan Thiến Thiến còn nhẹ nhàng nói một câu: “Chu Tấn, tớ đi trước đây. Cậu cũng đừng về nhà muộn quá, nhớ chú ý an toàn đấy.”  

Chu Tấn nghĩ, số bài tập còn lại cũng không phải chuyện có thể giải quyết trong nửa tiếng, nếu về quá muộn, Trần Tư Vân chắc chắn cũng sẽ lo lắng, vậy chi bằng mang về nhà làm cho nhanh. Tuy rằng cô thích hoàn thành hết bài tập ở trường hơn, nhưng đôi khi phá lệ cũng không đến mức khiến cô quá khó chịu.  

Vả lại, dù hôm nay mới trò chuyện sâu với Quan Thiến Thiến đôi chút, nhưng những gì cô nghe Quan Thiến Thiến nói trong ngày này còn nhiều hơn mấy tháng kể từ lúc bắt đầu học. Cô có thể cảm nhận được rằng Quan Thiến Thiến sợ cảm giác bị bỏ lại một mình.  

Chu Tấn nói: “Nếu cậu không vội thì có thể đợi tớ thêm xíu, tớ thu dọn sách vở rồi cùng đi.”  

Quan Thiến Thiến lập tức ngồi lại chờ.  

Khi hai người cùng bước ra khỏi tòa nhà dạy học, khuôn mặt Quan Thiến Thiến vẫn nở nụ cười. Lúc quay đầu lại thì thấy lớp học còn sáng đèn, cô bạn nói: “Hôm nay chúng ta học lâu thật đấy. Cậu nhìn xem, chẳng còn mấy ai nữa.”  

Chu Tấn vốn quen một mình rời khỏi tòa nhà dạy học, và cũng chưa từng quay đầu nhìn, thế nhưng lần này cô lại cùng quay lại: “Phòng đa phương tiện sao vẫn sáng đèn thế?”  

Tuy Quan Thiến Thiến thường tan học là chạy đi ngay, thậm chí còn chẳng biết nhà ăn ở đâu, nhưng cô bạn lại biết nhiều chuyện trong trường hơn Chu Tấn: “Chắc là nhóm học sinh đi thi đấu đang học đấy. Nghe nói năm nay trong lớp thi đấu có mấy trai đẹp. Tiếc là tớ học không giỏi, không thì tớ cũng muốn vào học chung với họ. Nói mới nhớ, sao cậu không vào thế? Môn tự nhiên của cậu tốt như vậy mà. Ê, hình như họ tan học rồi kìa! Cậu nhìn xem, có người ra rồi!”  

Chu Tấn nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc. Khoảng cách này không đủ để cô xác định rõ mặt người kia, nhưng trực giác trong lòng lại mách bảo cực kỳ chắc chắn, bởi lần trước, cô cũng gặp người đó vào tối thứ Ba.  

Không muốn thất thần trước mặt Quan Thiến Thiến, Chu Tấn nói: “Đi thôi, muộn rồi.”  

Quan Thiến Thiến vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, có vẻ hơi tiếc nuối. Nhưng cuối cùng cô bạn vẫn đi theo Chu Tấn, không cố ý nán lại chờ nhóm lớp thi đấu tan học nữa.  

Chu Tấn về đến nhà đã hơn tám rưỡi. Cô vào phòng rồi đặt cặp xuống, thậm chí còn không thay đồng phục mà đã bắt đầu làm bài tập. Trần Tư Vân vốn định nói vài câu với cô, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tập trung của cô, cuối cùng bà không nói gì, chỉ mang đến một bát táo nhỏ đã được cắt sẵn.  

Lúc Chu Tấn hoàn thành mọi việc thì gần 10 giờ, Trần Tư Vân đã ngủ từ lâu. Vậy là lại thêm một buổi tối hai mẹ con không nói chuyện với nhau.  

Cô cầm bài diễn thuyết lên, định luyện tập. Nhưng không biết sai ở bước nào mà cô bất giác nằm xuống giường, sau đó cô dự là nhắm mắt nghỉ ngơi năm phút thôi, thế mà cuối cùng lại thành ra suýt nữa ngủ quên thật. May thay, cuối cùng cô vẫn cố gắng ngồi dậy, luyện tập bài nói hết lần này đến lần khác cho đến khi thuộc làu từng chữ. Sau đó, cô gượng gạo thử thêm nhiều cảm xúc hơn.

“Lý tưởng… lý tưởng…”  

Khi thể hiện cảm xúc của mình, cô cảm thấy khá ngượng ngùng. Quá qua loa thì có vẻ ngớ ngẩn, nhưng quá nghiêm túc thì cũng sẽ bị chế giễu.  

Việc đọc như vậy còn mệt mỏi hơn cả học thuộc.  

Cuối cùng Chu Tấn luyện tập đến nỗi cả người mệt lả.  

Lúc này, Chu Tấn mới cho phép bản thân kết thúc một ngày. Cô lặng lẽ chui vào chăn. Trước khi thế giới chìm vào bóng tối, một ý nghĩ điên rồ vụt qua đầu cô.  

Đội tuyển thi đấu mà cô đã từ chối rốt cuộc thế nào nhỉ? Nếu phải dành nhiều thời gian cho nó, liệu cô có kiên trì được không?  

Trước khi tìm được câu trả lời, Chu Tấn đã ngủ thiếp đi.  

Cô mệt quá rồi.  

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.