Tàu cao tốc bị hoãn nửa tiếng, khi họ đến nơi thì Thôi Triển vẫn còn trên tàu, hai người chỉ biết ngồi trong xe chờ. Khi nhận được cuộc gọi từ Thôi Triển, Tạ Hành Ngôn cũng vừa gọi tới, nói rằng anh đã đến.
Thôi An Tĩnh nhìn qua chỗ đỗ xe, rồi báo cho anh vị trí của mình.
Thôi Triển vừa lên xe, Cận Nguyên vừa định khởi động xe thì bị Thôi An Tĩnh ngăn lại: “Chờ một chút, chị cần gặp một người, sẽ xong ngay thôi.”
Cận Nguyên nhìn Thôi Triển qua gương chiếu hậu, còn chưa kịp mở miệng, người mà Thôi An Tĩnh đang chờ đã đến.
Đúng lúc bên cạnh họ có một chỗ đỗ trống, Tạ Hành Ngôn xuống xe và đi thẳng về phía họ, gõ nhẹ vào cửa kính bên ghế phụ.
Dưới sự chú ý của hai đôi mắt, Thôi An Tĩnh mở cửa bước ra, vừa định nói chuyện thì đã bị người ta nắm lấy cổ tay và dẫn đến một chỗ k1n đáo hơn. Cô nghe thấy Tạ Hành Ngôn nói: “Chút nữa anh sẽ trở về Nghi Đồng.”
Thôi An Tĩnh ngạc nhiên, do dự cười: “Hôm nay không phải là đêm giao thừa sao, sao lại đột ngột như vậy?”
Tạ Hành Ngôn đáp: “Có người thân qua đời, sáng mai anh phải qua đó.”
Thôi An Tĩnh nhẹ nhàng an ủi: “Xin chia buồn.”
“Anh tìm em để xác nhận một chuyện.” Tạ Hành Ngôn điều chỉnh hơi thở, dừng lại hai giây rồi tiếp tục: “Hôm đó anh say nên không nhớ gì, anh có nói lời nào không đúng mực khiến em không vui không?”
“Là... mỗi lần anh say đều như vậy sao?” Thôi An Tĩnh bắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-thoai-binh-yen-phuc-kinh-so/2763276/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.