🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tạ Hành Ngôn thuê một nhà thiết kế để giúp Thôi An Tĩnh thiết kế ngôi nhà mới. Có tổng cộng ba bản thiết kế, tất cả đều thuộc phong cách nhẹ nhàng và dịu dàng.

Thôi An Tĩnh đều rất thích, thích tới mức cô bối rối không biết chọn bản nào.

“Hay là anh chọn giúp em nhé.” Cô giao quyền quyết định cho anh: “Em thấy bản nào cũng đẹp cả.”

Tạ Hành Ngôn đã gửi trả cả ba bản, yêu cầu nhà thiết kế dựa trên đó mà tạo ra một bản thiết kế mới hoàn toàn.

Tạ Hành Ngôn không thuê công ty lo liệu việc sửa sang này, công nhân là do Chu Nhân Hoài tìm giúp, rất đáng tin cậy. Vật liệu chính thì họ phải tự đi chọn, anh đã tìm được vài chỗ bán vật liệu xây dựng tốt. Cả hai chọn một ngày rảnh rỗi để đi xem. Đi dạo cả buổi sáng, hoa mắt chóng mặt, chân gần như mỏi rã rời, họ tìm một nơi để ngồi uống nước, Thôi An Tĩnh thành thật nói: “Mệt quá.”

“Nhưng mà em vẫn rất vui.” Cô nghĩ, cuối cùng cô cũng có thể có một ngôi nhà thuộc về mình tại thành phố này.

Tạ Hành Ngôn mua một ít đồ ăn, đặt trước mặt cô rồi tiện tay xoa đầu cô.

Thôi An Tĩnh dùng xiên đút cho anh một viên cá viên: “Anh vất vả rồi.”

“Tối nay về nhà anh ăn cơm nhé?”

“Được thôi.” Thôi An Tĩnh gật đầu, rồi chợt nhớ ra điều gì: “Lần trước dì tặng em trang sức đắt tiền như thế, em có nên mua quà tặng lại cho dì không?”

“Không cần đâu, chỉ là bữa cơm gia đình thôi, cứ xem như nhà mình.”

“Ồ.” Thôi An Tĩnh khẽ gật đầu, sau đó nở nụ cười: “Dì nấu ăn ngon thật.”

“Vậy anh nấu ăn không ngon sao?” Tạ Hành Ngôn hỏi.

“Không giống nhau.”

“Khác chỗ nào?”

“Món dì nấu có hương vị của gia đình.”

“Nếu bà ấy biết em nói vậy, chắc chắn sẽ rất vui.”

“Vậy lát nữa em sẽ nói với dì.”

Cô gái ngồi trước mặt không còn khoác lên mình những lớp phấn son lộng lẫy như trên màn ảnh. Khuôn mặt của cô tươi tắn, làn da trắng mịn như ngọc, đẹp tới mức khiến người ta không thể rời mắt.

Mỗi lần Thôi An Tĩnh đến Thiển Loan, Thôi Lâm Như đều đích thân xuống bếp, tới mức Tạ Trác Xương cũng phải cười nói: “An Tĩnh, sau này con phải thường xuyên đến đây ăn cơm, dì con bình thường chẳng bao giờ vào bếp cả.”

Thôi An Tĩnh gật đầu: “Vâng ạ.”

Thôi Lâm Như múc cho Thôi An Tĩnh một bát canh bà đã hầm suốt bốn tiếng: “Nếm thử canh này xem, dì vừa mới học được công thức này đấy.”

Thôi An Tĩnh cầm thìa nếm thử, hương vị thật đậm đà: “Ngon lắm ạ.”

“An Tĩnh, bệnh tình của con sao rồi?” Thôi Lâm Như lại hỏi: “Có uống thuốc đều đặn không? Kết quả tái khám thế nào rồi? Hay để dì nhờ bác sĩ rồi bảo Hành Ngôn đưa con đi kiểm tra lại nhé?”

“Không cần phiền dì đâu ạ, bác sĩ nói con đã khá hơn nhiều rồi.” Thôi An Tĩnh đáp: “Chỉ cần chú ý ăn uống và nghỉ ngơi là được.”

“Vậy thì tốt.” Lúc này, Thôi Lâm Như mới an tâm phần nào.

Bữa cơm vô cùng vui vẻ, không khí ấm áp. Gần mười giờ, Thôi Lâm Như giữ Thôi An Tĩnh ở lại đây ngủ, nói rằng phòng trên lầu đã chuẩn bị sẵn.

Thôi An Tĩnh không nỡ từ chối tấm lòng của bà nên gật đầu đồng ý.

Thôi Lâm Như nhìn sang Tạ Hành Ngôn, lại kéo tay Thôi An Tĩnh rồi nói: “Tối nay An Tĩnh ngủ lại Thiển Loan, con về trước đi nhé.”

Câu này có phần cố ý.

Vẻ mặt của Tạ Hành Ngôn bình thản: “Tối nay con cũng ở lại Thiển Loan.”

Thôi Lâm Như bỏ qua lời anh, kéo Thôi An Tĩnh lên lầu, vừa đi vừa nói: “Đừng để ý đến nó, trước kia dì bảo nó ở lại một đêm mà nó có chịu đâu.”

Bà đưa cô lên tầng ba, mở cửa một phòng khách, bên trong sạch sẽ, bài trí vô cùng ấm áp, trên tủ đầu giường còn có đặt một chiếc đèn xông tinh dầu, không khí phảng phất hương thơm nhè nhẹ của gỗ.

Trước khi cô đến, Thôi Lâm Như đã bảo dì giúp việc dọn dẹp sẵn căn phòng này.

“Phòng bên cạnh là phòng của Hành Ngôn, dì và chú ở tầng hai, còn phòng của Nguyệt Nguyệt cũng ở tầng này.”

“An Tĩnh, ngày mai cùng dì đi đến dự một buổi tiệc tối nhé?” Thôi Lâm Như nắm tay cô.

“Vâng ạ.” Thôi An Tĩnh đồng ý ngay mà không cần suy nghĩ: “Dì cứ cho con biết địa điểm, xong việc con sẽ đến ngay.”

“Không vội, dì sẽ đến đón con.”

Thôi An Tĩnh có một giấc ngủ thật sâu, mãi đến sáu giờ sáng mới tỉnh dậy. Bình thường cô rất hiếm khi ngủ sâu ở một nơi xa lạ như vậy, tất cả đều nhờ sự chu đáo của Thôi Lâm Như.

Cô trở mình, với lấy điện thoại, mới phát hiện nửa đêm Tạ Hành Ngôn đã nhắn tin hỏi cô ngủ chưa.

Giờ này chắc anh vẫn chưa dậy, Thôi An Tĩnh nhắn lại cho anh.

[Thôi An Tĩnh: Ngủ rồi.]

Cô cầm điện thoại nghịch một lúc thì tin nhắn của Tạ Hành Ngôn hiện lên.

[Tạ Hành Ngôn: Dậy rồi à?]

Thôi An Tĩnh nhìn đồng hồ, mới có sáu rưỡi. Anh dậy sớm vậy sao?

[Thôi An Tĩnh: Sao anh dậy sớm thế?]

[Tạ Hành Ngôn: Đồng hồ sinh học.]

[Tạ Hành Ngôn: An Tĩnh, em có muốn qua phòng anh không?]

Thôi An Tĩnh vừa định kéo rèm cửa, nghe nửa câu sau thì giật mình, ngồi phịch lại giường.

[Thôi An Tĩnh: Anh có thể đàng hoàng chút được không? Dì với chú đang ở dưới nhà đấy!]

[Tạ Hành Ngôn: Lo gì, tầng ba chỉ có hai chúng ta thôi mà.]

Anh đề nghị: [Hay anh qua phòng em?]

Trước khi yêu nhau, cô luôn nghĩ Tạ Hành Ngôn là người rất nghiêm túc. Sau khi ở bên nhau, cô thường xuyên bị sự giả vờ nghiêm túc của anh làm cho không biết phải làm sao.

Thôi An Tĩnh không muốn trả lời anh nữa, cô ném điện thoại sang một bên rồi chui vào chăn.

Chẳng mấy chốc, có tiếng động ở cửa.

Cô giả vờ không nghe thấy, định lờ anh đi. Màn hình điện thoại lại sáng lên, mở ra thì thấy một tin nhắn thoại hai giây. Bấm nghe, chỉ là giọng anh nhẹ nhàng gọi tên cô.

“An Tĩnh.”

Thôi An Tĩnh ném điện thoại xuống giường, lăn một vòng trong chăn, cuối cùng đành phải mở cửa với mái tóc rối bù.

Cô nhanh chóng kéo anh vào rồi đóng cửa lại.

Tạ Hành Ngôn bị cô kéo vào, anh dựa lưng vào cửa, nhìn cô từ trên cao, khẽ bật cười: “Anh cứ tưởng em sẽ không thèm để ý đến anh nữa.”

Thôi An Tĩnh thong thả hỏi: “Rồi để anh làm ồn và đánh thức dì với chú sao?”

“Sao có thể chứ.” Anh nhướng mày.

Cô không thèm để ý đến anh, đi về phía giường. Công việc hôm nay của cô chỉ bắt đầu vào buổi chiều, vẫn có thể tranh thủ chợp mắt thêm. Vừa chạm vào giường, người đàn ông đã theo sát phía sau.

Kể từ lần gặp trước, đã hai tuần họ không gặp nhau, mỗi lần gặp đều náo động vô cùng kịch liệt. Tuy bước cuối cùng chưa xảy ra, nhưng những chuyện cần làm thì họ cũng đã làm không ít, số lần ngủ chung cũng không phải ít ỏi.

Không hiểu sao cơn buồn ngủ lại ập đến.

Tạ Hành Ngôn sang bên kia, tiện tay mở ngăn kéo cạnh giường. Nhìn thấy thứ bên trong, anh như đã hiểu ra điều gì, nhanh chóng đóng nó lại một cách thản nhiên.

“Anh đứng ở cạnh giường làm gì vậy?” Thôi An Tĩnh thò đầu ra khỏi chăn nhìn anh.

Tạ Hành Ngôn kéo cô dậy, để cô ngồi lên đùi mình: “Em đã xem đồ trong ngăn kéo chưa?”

Thôi An Tĩnh cảm thấy câu hỏi này của anh có chút kỳ lạ: “Em rảnh đâu mà lục ngăn kéo chứ, trong đó có gì vậy?”

“Em tự mở ra mà xem.”

Thôi An Tĩnh duỗi tay kéo ngăn kéo, nhìn thấy thứ bên trong, mặt cô đỏ lên rõ ràng.

Bên trong là mấy hộp bao cao su được xếp gọn gàng.

Cô vẫn giữ được bình tĩnh, đẩy ngăn kéo lại rồi hỏi anh: “Sao anh biết trong đó có…” Cô ngừng lại một chút: “Đồ.”

Tạ Hành Ngôn nhìn phản ứng của cô, không nhịn được bật cười, khẽ nắm tay cô: “Phòng anh cũng có.”

Chỉ là anh không ngờ ở đây cũng có sẵn như vậy. Dường như mẹ anh không tin tưởng anh cho lắm.

“Mẹ anh chuẩn bị kỹ càng nhỉ.” Tai Thôi An Tĩnh đỏ bừng, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản.

“Thế chúng ta thì sao?” Tạ Hành Ngôn cố tình trêu cô.

“Cái gì?”

“Mẹ anh đã chu đáo như vậy, chúng ta cũng nên bày tỏ chút gì chứ?”

Chắc là do đầu óc còn chưa tỉnh hẳn, một câu hỏi đơn giản như thế mà Thôi An Tĩnh phải mất mấy chục giây mới hiểu ra anh đang nói gì.

“Anh điên sao, đây là Thiển Loan đấy.” Cô đẩy anh ra: “Anh mau về phòng đi, em muốn ngủ.”

Lúc cô ngồi yên trên đùi anh thì không sao, nhưng vừa cựa quậy một chút đã cảm nhận rõ ràng sự thay đổi… bên dưới.

Thôi An Tĩnh coi chuyện này là phản ứng bình thường, đàn ông mà, buổi sáng ai chẳng như thế.

“Em sẽ không làm chuyện đó với anh ở đây đâu, đừng có mơ.” Cô cố gắng dịch người để tránh chạm vào anh.

“Nếu không ở đây thì được à?” Tạ Hành Ngôn nhướng mày.

Thôi An Tĩnh không nghĩ ngợi gì, gật đầu. Cô thấy chuyện này không có gì phải ngại ngùng, chỉ là Tạ Hành Ngôn quá lý trí, dù khó chịu đến thế vẫn không động vào cô, cuối cùng tự vào nhà tắm giải quyết.

“An Tĩnh.” Ánh mắt anh tối sầm lại, dường như không ngờ cô lại phản ứng như vậy: “Em nói nghiêm túc đấy à?”

Chuyện này có gì mà phải nghi ngờ. Thôi An Tĩnh ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo không có chút gì là đùa cợt: “Nhưng em sẽ không làm ở đây.”

“Vậy về nhà anh bây giờ nhé?” Tạ Hành Ngôn hỏi.

Vừa đúng tám giờ sáng, khi xe dừng lại ở tầng hầm nhà Tạ Hành Ngôn, Thôi An Tĩnh mới giật mình nhận ra sao cô lại đồng ý lời đề nghị này.

Lúc bị anh kéo xuống xe rồi bước vào thang máy, nhìn vào mình trong gương thang máy, cô nhận ra gương mặt mình đã đỏ bừng. Cô vẫn còn kịp hỏi: “Thế bên dì thì sao?”

Cả hai đều hiểu rõ họ đi vì mục đích gì. Lòng bàn tay có chút ẩm ướt, Tạ Hành Ngôn nâng tay hai người lên: “Để anh nói với mẹ.”

Thấy cô vẫn còn chút lo lắng, Tạ Hành Ngôn xoa đầu cô: “Yên tâm, anh sẽ không để mẹ phát hiện đâu.”

Lúc mở cửa là Thôi An Tĩnh nhập mật mã. Tay cô đổ mồ hôi quá nhiều nên không thể dùng dấu vân tay, run rẩy nhập sai mấy lần, cuối cùng là Tạ Hành Ngôn nắm lấy tay cô, nhập từng con số một.

Tiếng khóa cửa mở ra làm tim Thôi An Tĩnh như nhảy lên tận cổ. Cánh cửa vừa mở, cô bước vào trong, định vươn tay bật đèn ở cửa ra vào, nhưng chưa kịp chạm tới, cô đã nghe thấy tiếng cửa đóng lại, ngay sau đó, một cánh tay đã ôm lấy eo cô, ép cô vào tường.

Trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

“Nếu em chưa sẵn sàng thì…” Lời còn chưa dứt, Thôi An Tĩnh đã chủ động ôm chặt lấy anh: “Em sẵn sàng rồi.”

Cô siết chặt vòng tay quanh eo anh: “Em chỉ là hơi lo lắng một chút.”

Tạ Hành Ngôn hôn nhẹ l3n đỉnh đầu cô, bế cô lên. Hai chân Thôi An Tĩnh theo bản năng quấn lấy eo anh, cô vừa ngẩng đầu lên thì môi đã bị anh phủ lấy.

Anh rất dịu dàng, từng nhịp từng nhịp khẽ hôn lên môi cô. Một tay đặt lên đầu cô, vuốt v e an ủi, từ từ làm cô thả lỏng. Khi cô đã thoải mái hơn, anh nhẹ nhàng dùng lưỡi đẩy vào giữa hàm răng của cô.

“An Tĩnh, mở miệng ra nào.”

Thôi An Tĩnh lúc này đã hoàn toàn mê muội, nghe theo lời anh, nhẹ nhàng mở miệng. Ngay sau đó, cô cảm nhận được lưỡi anh cuốn lấy lưỡi mình, khiến tay cô khẽ run lên, phát ra một tiếng rên nhỏ. Tạ Hành Ngôn lùi ra, cúi đầu nhìn vào mắt cô. Bên ngoài trời đã sáng, không cần bật đèn anh cũng có thể nhìn thấy rõ phản ứng trong đôi mắt cô.

Họ vẫn giữ tư thế đó, anh rời khỏi cửa ra vào, đẩy cửa phòng ngủ của mình và bế cô vào trong. Khi cơ thể chạm vào giường, mọi sự kiềm chế đều tan biến, anh không thể kiểm soát được nữa, cúi xuống hôn lấy môi cô đầy mãnh liệt.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.