Tô Diệu Y khựng lại trong chớp mắt, nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, khẽ cười hỏi:
“... Nghĩa huynh hôm nay sao lại có nhã hứng ghé qua vậy?”
Dung Giới mặt không cảm xúc, lặng lẽ nhìn chằm chằm nàng. Hắn vươn tay, từng chút một rút cuốn văn tập khỏi tay Tô Diệu Y.
“Ba mươi văn,” hắn chậm rãi nói, “đủ để mua một tuyển tập của danh nho các đời.”
Dứt lời, hắn quay đầu, quét mắt một lượt qua hàng dài học sinh phía sau, giọng lạnh nhạt:
“Chư vị thực sự nể mặt, chịu bỏ tiền mua những bài viết vụng về của Dung mỗ?”
Đám học sinh nhìn nhau, ngượng ngập không nói.
Bảo rằng tuyển tập danh nho và văn tập của Dung Giới không giống nhau, quả thật không sai.
Nếu ví cuốn sách của các danh nho như một mâm cua vừa hấp xong, thơm ngon nhưng cần chút công phu bóc tách, thì văn tập của Dung Giới lại là từng phần thịt cua đã được chế biến sẵn, nêm nếm tinh tế với giấm và muối, có khi lại trộn cùng quýt vàng hoặc mai muối, trình bày gọn gàng, chỉ chờ thực khách thưởng thức.
Trước sự chênh lệch ấy, dù biết có chút lười biếng, nhưng ai mà chẳng muốn nếm thử món thứ hai?
Bị Dung Giới nhìn chằm chằm, bọn họ không khỏi chột dạ, chỉ biết im lặng cúi đầu.
Thấy tình hình không ổn, ánh mắt Tô Diệu Y chợt lóe lên, nàng bước lên cười tươi:
“Nghĩa huynh quả là người chính trực, sẵn sàng chia sẻ kiến thức với đồng môn, chẳng hề nghĩ cho bản thân. Nếu không phải tấm lòng rộng rãi như thế, sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-thuong-xuan-y-tinh-moc-noan-duong/2744952/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.