Mùa thu qua đi, đông lại về, cuối năm trời rét căm căm. Gió đêm lạnh thấu xương như những lưỡi d.a.o cắt, khiến người qua đường vội vã co ro, bước chân cũng nhanh hơn hẳn.
Túy Giang Nguyệt hôm nay đóng cửa sớm hơn thường lệ. Ngọn đèn dầu vừa tắt, cả con phố lập tức chìm vào bóng tối, không còn một bóng người.
Nhưng chính giữa đêm khuya vắng lặng ấy, vài cỗ kiệu lại lục tục tiến về phía Túy Giang Nguyệt. Cuối cùng, chúng dừng lại trước một tòa lầu đã đóng cửa sửa chữa hai tháng nay - trước đây từng mang tên Ngọc Xuyên Lâu.
Giờ đây, trên cánh cổng không còn ba chữ “Ngọc Xuyên Lâu” quen thuộc nữa, mà đã được thay thế bằng bảng hiệu mới - “Tri Vi Đường”.
Màn kiệu vén lên, Cố Ngọc Ánh khoác áo lông cừu màu gấm trắng bước xuống. Trước cửa Tri Vi Đường, ngoài Tô Diệu Y, mấy người còn lại đều đã có mặt, ai nấy đều dậm chân sưởi ấm trong cơn gió lạnh buốt.
“Sao không vào trong?” Cô khó hiểu hỏi.
Giang Miểu nghiến răng nghiến lợi:
“Tô Diệu Y c.h.ế.t tiệt kia! Nàng bảo phải đợi đủ người mới được vào!”
“Vậy sao…”
Cố Ngọc Ánh tò mò:
“Ngay cả các ngươi cũng chưa được nhìn thấy bên trong à?”
Tô An An xoa mặt, đôi má đã đỏ bừng vì lạnh:
“Cô cô không chịu nói, bảo chờ đến hôm nay nhìn mới biết.”
Tô Tích Ngọc thì chỉ nhún vai, sốt ruột thở dài:
“Ta chẳng quản nổi nó nữa, thôi thì cứ mặc kệ cho yên thân…”
Đang trò chuyện, một cỗ kiệu khác cũng vừa tới nơi.
Mục Lan bước xuống, toàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-thuong-xuan-y-tinh-moc-noan-duong/2744974/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.