Lăng Trường Phong cuống quýt nắm lấy vai Tô Diệu Y, ngăn nàng chìm sâu vào dòng suy nghĩ miên man. Y nhấn mạnh từng chữ:
“Tô Diệu Y! Không phải lỗi của ngươi… Sao có thể là ngươi được chứ…”
Giọng y dần nhỏ lại, đến chính bản thân cũng nhận ra những lời ấy yếu ớt nhường nào.
Nỗi lo lắng dâng lên trong lòng, Lăng Trường Phong chợt nghĩ đến điều gì đó, liền vội vàng nói:
“Là ta đưa Yểu Nương đến trước mặt ngươi, là ta ép ngươi phải giúp nàng. Nếu ngươi thực sự nghĩ rằng việc để Lưu Kỳ Danh đền mạng là sai, vậy kẻ sai phải là ta! Ta mới là người đáng tội nhất!”
Y biết mình không giỏi ăn nói, cũng chẳng giỏi an ủi ai. Nhưng ngay khoảnh khắc này, y chỉ có một suy nghĩ duy nhất - nếu Tô Diệu Y phải hận ai đó, vậy thì hãy hận y đi…
Tô Diệu Y chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt đen láy trong veo của Lăng Trường Phong.
Trong đó, nàng thấy chính mình - bàng hoàng, mơ hồ.
Không biết bao lâu trôi qua, nàng mới khẽ gỡ tay y ra, giọng thấp đến mức gần như tan vào gió:
“Không… Ngươi không phải kẻ đầu sỏ. Ta cũng không phải.”
“...”
“Lưu Kỳ Danh mới đúng.”
****
Từ hẻm tiện dân trở về, Tô Diệu Y lập tức đến trà quán Trà Yên ở phía đông thành, ngồi đó suốt cả ngày.
Từ ô cửa sổ mở rộng, nàng có thể nhìn thẳng sang hiệu cầm đồ Lưu Ký.
Việc “Lưu Kỳ Danh” bị xử trảm dường như chẳng ảnh hưởng gì đến cửa hiệu này. Người nhà họ Lưu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-thuong-xuan-y-tinh-moc-noan-duong/2744978/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.