Chớp mắt, đông qua xuân tới, vạn vật bừng sức sống.
Thành Lâm An, bên bờ nước, những nhánh liễu đã bắt đầu hé lộ sắc xanh non, cỏ xuân ngoại ô cũng ngày một vươn dài. Cơn gió bấc lạnh lẽo đã thu mình lại, nhường chỗ cho làn gió xuân ấm áp len lỏi qua từng con phố, từng ngõ hẻm, ghé qua những hiệu buôn, lầu son gác tía.
Trước cổng Dung phủ, một cỗ xe ngựa chậm rãi dừng lại. Tấm rèm xe vén lên, để lộ dáng người thanh thoát của một nữ tử trẻ tuổi, vận áo ngắn trắng thuần, váy lụa vàng nhạt nhẹ nhàng lay động trong gió. Tua lụa ngọc buộc bên hông, họa tiết trúc xanh thêu trên váy như cũng bị gió xuân lay chuyển, trông vừa tinh tế vừa sinh động.
“Tô nương tử!”
Đứng đợi sẵn trước cửa phủ, Khuyết Vân mắt sáng lên, vui mừng bước tới.
Tô Diệu Y vừa bước xuống xe liền chạm mắt với y, hơi ngạc nhiên hỏi:
“Khuyết Vân? Sao lại đứng đây đợi?”
“Tất nhiên là để đón nương tử.”
Khuyết Vân nhanh tay nhận lấy hộp sách từ tay Tô Diệu Y, tự nhiên dẫn nàng vào trong phủ. “Mỗi tháng vào mùng một và ngày rằm, nương tử đều đến Tàng Thư Các mượn và trả sách, chẳng phải đã thành lệ rồi sao? Công tử biết trước, liền dặn ta sáng sớm ra cửa đón nương tử.”
Tô Diệu Y khẽ cười:
“Bây giờ ta ra vào Dung phủ đã quen, đâu cần người dẫn đường. Huynh trưởng khách khí quá rồi.”
Khuyết Vân cười ngượng, không nói gì thêm.
Hai người một trước một sau đi đến trước Tàng Thư Các. Đột nhiên, Khuyết Vân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-thuong-xuan-y-tinh-moc-noan-duong/2744990/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.