Tô An An mơ màng, hồ đồ bước ra từ Tri Vi Đường, trong tai vẫn văng vẳng câu nói đầy khí phách của Tô Diệu Y: "Gian tế."
Cô không hiểu...
Cừu Thứ là người tốt, cô cô cũng là người tốt.
Cô chỉ đang giúp một người tốt quan tâm đến một người tốt khác, ngăn cản một người tốt làm tổn thương người tốt, vậy mà lại sai sao?
"An An."
Đang lúc tâm trí mơ màng, một tiếng gọi vang lên.
Tô An An bừng tỉnh, ngẩng đầu, thấy Cừu gia xe ngựa vẫn chưa rời đi mà đang dừng lại ở đó.
Màn xe xốc lên, Cừu Thứ ngồi trong xe, vẫy tay về phía cô.
"..."
Tô An An vội vàng đi đến trước xe ngựa.
Cừu Thứ nhìn cô, thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi: "Hài tử ngoan, cùng ta về Cừu phủ đi."
Tô An An cảm thấy bả vai mình run lên, quay đầu nhìn lại lầu trên của Tri Vi Đường, nhưng cửa sổ đã khép chặt.
Cô là gian tế, là kẻ phản bội. Mà Tô Diệu Y, chưa bao giờ chịu đựng sự phản bội...
Một lúc lâu sau, Tô An An mới thu ánh mắt lại, lông mi khẽ rũ xuống, trong mắt ươn ướt, từng giọt nước mắt lăn dài xuống gương mặt, nhưng cô không để chúng chảy xuống má mà lại rơi xuống đôi giày. Khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt không còn dấu hiệu của sự khóc lóc.
Tại trên lầu Tri Vi Đường, Tô Diệu Y đẩy cửa sổ ra, vừa vặn thấy Tô An An lên xe ngựa của Cừu Thứ.
Chỉ nghe một tiếng vó ngựa vang lên, xe ngựa từ từ lăn bánh.
Tô Diệu Y khẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giai-thuong-xuan-y-tinh-moc-noan-duong/2745015/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.